【 3: Không thành vấn đề, chỉ cần bệ hạ không ngại, thần đương nhiên cũng sẽ không để ý. 】
【 1: Có ý tứ gì? 】
【 3: Định hướng truyền tống phù, đi thông hoàng cung, trong tay ta cũng muốn có mấy cái. 】
Hoài Khánh thật lâu không nói chuyện, nhưng cũng chưa nói không cho phép.
Hứa Thất An tiếp tục truyền thư: 【 chỉ là thực đến một bước đó, thật sự có chút thảm thiết. 】
Hai người là đang tán gẫu riêng.
【 1: Chu sử hậu kì, trong năm Ung Dự, đại quân Vu Thần giáo đánh tới kinh thành. Ung Dự ở dưới đại quân hộ vệ, thoát khỏi kinh thành, mang hoàng thất nữ quyến, dân chúng để lại trong thành. Đại quân Vu Thần giáo tàn sát ba ngày ba đêm, mang đế cơ, tần phi bắt về đông bắc.
【 Ung Dự đế ở biên quan tập kết đại quân, sáu năm thời gian, liền mang quân đội Vu Thần giáo trục xuất Trung Nguyên.
【 Kinh thành từ trước tới nay đều không quan trọng, chỉ cần trẫm không chết, Đại Phụng sẽ không diệt. 】
Hoài Khánh trong truyền thư lộ ra sự cường đại, tự tin không gì sánh kịp.
【 1: Mặt khác, Hứa Bình Phong dám đến kinh thành, cũng đừng nghĩ trong khoảng thời gian ngắn trở về Thanh Châu cùng Vân Châu, đây cũng là cơ hội chúng ta mang tổng bộ phản quân Vân Châu tận diệt. Lấy tính cách Hứa Bình Phong, không đến tuyệt cảnh, sẽ không làm lựa chọn ngọc đá cùng vỡ.
【 Ngươi bây giờ cần cân nhắc hai việc: Một, giúp quốc sư độ kiếp. Hai, như thế nào tấn thăng nhất phẩm. 】
Giúp quốc sư tấn thăng nhất phẩm, chậc chậc, bản Ngân la là phụng chỉ song tu... Hứa Thất An truyền thư đáp lại:
【 Rõ. 】
Kết thúc trò chuyện.
Hứa Thất An ngồi ở đầu tường Tầm Châu, nhìn bầu trời xanh thẳm, trầm ngâm hồi lâu.
Các hệ thống lớn, sau khi thăng cấp liền không có quan ải nữa.
Chỉ cần tích góp khí cơ, rèn luyện thể phách, mang “Ngọc Toái” tăng lên, thì có thể dựa vào thời gian, chậm rãi mang tu vi đẩy lên nhị phẩm đỉnh phong.
Nói cách khác, mặc kệ hệ thống nào, phẩm cấp gì, khó nhất, là phá quan.
Hứa Thất An lúc trước dựa vào Huyết Đan của Ngụy Uyên tấn thăng tam phẩm bất tử chi khu, sau đó liền không có bình cảnh, không ngừng song tu cùng quốc sư, khí cơ vững bước tăng trưởng.
Thật sự khó là cửa ải lúc tăng lên phẩm cấp.
Tựa như lão thất phu, tam phẩm đến tam phẩm đỉnh phong, mấy chục năm thời gian là tới.
Nhưng cửa ải tấn thăng nhị phẩm, lại chặn lão suốt năm trăm năm.
“Tam phẩm tấn thăng nhị phẩm, là Hợp Đạo, mang “Ý” bổ hoàn. Vậy nhị phẩm tấn thăng nhất phẩm thì sao?” Hứa Thất An nhíu mày:
“Nhất phẩm võ phu tựa như không có tên, nước phương diện này rất sâu nha. Ta cảm giác, hệ thống võ phu có lẽ là đặc thù nhất, nước sâu nhất trong toàn bộ hệ thống.”
Hệ thống võ phu từ xưa đến nay đã tồn tại, lại chưa bao giờ xuất hiện siêu phẩm.
Nhất phẩm hệ thống võ phu, là không có tên.
Riêng là hai điểm này, đã đủ để thuyết minh hệ thống này có vấn đề.
Hắn nhắm mắt, ngồi xếp bằng nội thị, cởi bỏ phong ấn đối với Thần Thù đại sư.
Hắn trước mắt nhị phẩm chi tôn, phong ấn một cánh tay phải của Thần Thù cũng không khó, tuy Thần Thù đại sư là hòa thượng, đối với việc nam nữ cũng không để ý, nhưng lúc song tu, Hứa Thất An vẫn từ chối có người xem.
Lạc Ngọc Hành cũng từ chối lúc mình bị Ngân la nho nhỏ húc, bên cạnh có khán giả.
Trước mắt xuất hiện sương mù mờ mịt, sương mù như lụa mỏng che phủ, ở sâu trong mây mù có một ngôi miếu đổ nát, một tăng nhân trẻ tuổi tuấn tú ngồi xếp bằng trước cửa miếu.
“Đại sư, ta muốn thỉnh giáo một vấn đề.” Hứa Thất An chắp hai tay:
“Tấn thăng nhất phẩm võ phu như thế nào?”
Trước miếu đổ nát, Thần Thù đang khoanh chân ngẩn người, chắp hai tay, vẻ mặt không thay đổi nói:
“Là cái gì khiến thí chủ sinh ra ảo giác bần tăng biết tấn thăng nhất phẩm như thế nào?”
... Hứa Thất An trầm mặc một phen, thấp giọng thở dài.
Quả nhiên, hướng một tàn hồn đòi đáp án, vẫn là quá miễn cưỡng. Hắn nghĩ nghĩ, nói:
“Ta đã thực hiện hứa hẹn lúc trước, thay đại sư tập hợp đủ thân thể ngoại trừ đầu. Đại sư nếu là nguyện ý, ta có thể cho ngài tụ hợp với chúng nó.”
Thần Thù mặt mang mỉm cười:
“Đa tạ thí chủ!”
Trong các bộ phận của Thần Thù, vị này là có Phật tính nhất... Hứa Thất An gật gật đầu, chủ động rời khỏi thế giới ý thức của Thần Thù.
Chuyện cánh tay phải không biết, không đại biểu thân thể không biết, chờ mang toàn bộ bộ phận ngoại trừ đầu gom đủ, có lẽ lượng biến có thể đạt tới chất biến, khiến Thần Thù nhớ tới càng nhiều thứ hơn.
Thần Thù là nửa bước Võ Thần, con đường võ tăng rất gần với võ phu, nếu trên đời còn có ai có thể trở thành lão sư của Hứa Thất An, ngoài Thần Thù còn ai nữa.
Mặt khác, năm đó Vạn Yêu nữ vương cũng là nhất phẩm cường giả, Cửu Vĩ Hồ khẳng định biết nên tấn thăng nhất phẩm như thế nào.
Cho nên mục tiêu kế tiếp rất rõ ràng —— đi Nam Cương!
...
Kinh thành, Linh Bảo Quan.
Lạc Ngọc Hành đạp mây lành, ở trên bầu trời xanh thẳm hạ xuống, bay vào trong Linh Bảo Quan.
Đệ tử trong quan nhìn thấy đạo thủ trở về, lập tức tới ngoài tiểu viện yên tĩnh, khom người nói:
“Đạo thủ, trong cung truyền đến tin tức, nói một tháng sau, Hứa Ngân la và Lâm An công chúa kết hôn, mời ngài nhất định phải tham gia hôn lễ.”
Lạc Ngọc Hành nghe thấy tin tức, theo bản năng muốn vươn tay triệu hồi phi kiếm..
Chợt nhớ tới tổ truyền thần binh bị nàng để lại trong đầu Hứa Thất An, tiểu tử thối kia trong đầu nghĩ đều là những thứ rắm chó, cần thần kiếm dọn dẹp một phen cẩn thận.
Một tháng sau kết hôn... Lạc Ngọc Hành nhíu mày trầm ngâm một lát, nhịn không được nhìn phía hoàng cung.
A, nữ nhân kia muốn dùng ta như cây thương, phá hôn lễ? Ngươi cũng không vội, ta vội cái gì.
Nàng tính nhẫn nại, không đáp lại.
Nhưng nghĩ chút, nàng quả thật nên sốt ruột, nữ đế cùng Hứa Thất An tính đến nay rất trong sạch.
Nhưng nàng cùng họ Hứa song tu hết lần này tới lần khác, ngoài miệng không muốn thừa nhận nữa, chính nàng cũng biết, trong lòng là có hắn.
Đường đường song tu đạo lữ của đạo thủ Nhân Tông, sao có thể cưới người ngoài khác.
Vì thế Lạc Ngọc Hành nói:
“Đi Ti Thiên Giám, tìm nữ nhân Hứa Thất An để lại nơi đó, nói Hứa Thất An và Lâm An công chúa một tháng sau kết hôn.”
Nàng tuy không tiện ra mặt, nhưng có thể cho Hoa Thần ra mặt, Hoa Thần vừa ngốc vừa ngu, dễ dùng như mũi thương nhất.
Chủ yếu nhất là, Hoa Thần bề ngoài đẹp, không có nam nhân nào có thể mặc kệ nàng cố tình gây sự.
Đệ tử Linh Bảo Quan không nghi ngờ có gì khác, gật đầu nói:
“Đệ tử rõ.”