Tống Đình Phong giống như không phát hiện Hồng Tụ nương tử không vui vẻ, cười quái dị hai tiếng hắc hắc, chỉ vào Hứa Thất An nói: "Cái này phải hỏi hắn, hắn rõ ràng nhất."
Hứa Thất An thản nhiên nói: "Cũng không tệ, trong những mỹ nhân ta từng gặp, có thể xếp vào top 5."
Thời điểm nói lời này, trong đầu hắn hiện lên một loạt mỹ nhân: thẩm thẩm, Linh Nguyệt, Hoài Khánh, Lâm An, quốc sư, Trử Thải Vi....
Cũng không tệ?
Mọi người nhịn không được nhìn Hứa Thất An vài lần.
"Đại nhân thực biết nói đùa." Quan viên nha môn thuỷ vận cười gượng.
"Không phải nói đùa." Chu Quảng Hiếu bình thường im lặng ít lời mở miệng, thay đồng nghiệp giải thích: "Phù Hương là thân mật của hắn."
Sắc mặt của quan viên nha môn thủy vận thiếu chút nữa không nhịn được, cố gắng điều khiển vẻ mặt, mới làm cho mình không cười nhạo thành tiếng.
Phù Hương là thân mật của hắn? Đường đường là đệ nhất danh kỹ kinh thành, sẽ coi trọng loại vũ phu thô bỉ như các ngươi?
Sao không nói công chúa là thân mật của ngươi, vị quốc sư thần bí xinh đẹp kia cũng là thân mật của ngươi luôn đi?
Nhưng sau khi uống rượu bắt đầu chém gió không biết trời đất là chuyện bình thường, quan viên nha môn thuỷ vận tuy rằng khinh thường trong lòng, mặt ngoài vẫn cười ha hả như trước.
Nam nhân th,ô tục.... Vẻ khinh thường trong mắt của Hồng Tụ đã không thèm che dấu, chỉ là nàng vẫn đang cúi đầu uống rượu, không để cho những người khác thấy.
Nàng vốn không thích vũ phu, không hiểu thương hoa tiếc ngọc chút nào, nói chuyện làm việc đều thô lỗ, không giống người đọc sách, tao nhã, ngâm thơ dịu dàng, đối xử với những cô gái trong Giáo Phường Ti cũng là khách khách khí khí.
"Không nghĩ tới đại nhân còn có một đoạn tình cảm với Phù Hương nương tử như vậy, không biết cao tính đại danh của đại nhân là gì?" Hồng Tụ nửa là nghiêm túc nửa là trào phúng hỏi.
Quan viên nha môn thuỷ vận dùng ánh mắt trách cứ liếc mắt nhìn nàng một cái, cầm lên chén rượu: "Uống rượu uống rượu."
Nói tới đề tài này, Tống Đình Phong bèn cười nói: "Trữ Yến, cũng may Đầu nhi không cùng đi Vân Châu, nếu không quả quyết không đồng ý cho chúng ta đến Giáo Phường Ti mua vui."
Hứa Thất An nói: "Cái này không phải là mua vui, mà là du sơn ngoạn thủy, lần sau Đầu nhi hỏi, ngươi liền trả lời nàng như vậy."
Trữ Yến, đây là tên hắn... Hồng Tụ nhìn Hứa Thất An vài lần.
Chầu chay đã xong.
Hồng Tụ hoa khôi đi vào trong trước, sau đó không còn tiếng động.
Không lưu lại khách nhân nào uống trà, cái này đại biểu cho nàng không coi trọng những Đả Canh Nhân ở đây.
"Không biết điều!" Một Đả Canh Nhân trầm giọng nói.
Quan viên nha môn thuỷ vận có chút xấu hổ, trong lòng hơi tức giận, không phải tức giận với Đả Canh Nhân, mà là Hồng Tụ.
Chỉ là Giáo Phường Ti không thuộc do nha môn thuỷ vận quản lý, Hồng Tụ thân là một trong sáu vị hoa khôi của Giáo Phường Ti Vũ Châu, hoàn toàn không cần để ý từng li từng tí sắc mặt của nha môn thuỷ vận.
Tống Đình Phong không quá để ý khoát tay: "Không sao không sao, chúng ta đi chỗ khác nhé?"
Hứa Thất An cũng đồng ý với đề nghị này, cưỡng ép chơi không vui, dưa hái xanh không ngọt.
Đoàn người rời khỏi sân, ba người Tống Đình Phong đi ở bờ sông, tiếp theo dựa vào bóng đêm che giấu, bọn họ đứng ở bên bờ giải quyết nỗi buồn.
Tống Đình Phong: 8==D
Chu Quảng Hiếu: 8==D
Hứa Thất An: 8====D
.....
Trong phòng ngủ lửa than hừng hực, Hồng Tụ uống một ngụm trà giải rượu, ngồi ở trước bàn trang điểm, để cho nha hoàn đẩy cửa vào vuốt ve bả vai.
"Nương tử, bọn họ đi rồi." Nha hoàn khẽ cười nói: "Thế mà nói đệ nhất danh kỹ kinh thành Phù Hương là thân mật của hắn, ngay cả ta cũng nhìn ra được là ăn nói mạnh miệng."
Hồng Tụ bĩu môi, thản nhiên nói: "Vũ phu chính là như thế, thô tục thích khoác lác."
Nghỉ ngơi một lát, một nha hoàn gõ cửa, ở bên ngoài nói: "Nương tử, Ngụy công tử mang theo một nhóm người đặt bao hết."
Hồng Tụ vừa nghe vậy, sắc mặt nhất thời rực rỡ hẳn lên, vui vẻ nói: "Dâng rượu lên cho các công tử, nhắc bọn họ chờ một lát."
Nói xong, vội vàng thúc giục nha hoàn: "Mau hầu hạ ta thay quần áo, chọn những món trang sức đẹp đẽ nhất."
Ngụy công tử là con trai của Tri Phủ Vũ Châu, là một tú tài đọc đủ sách vở thi từ, khuôn mặt tuấn tú, tính tình lịch sự tao nhã.
Mặc bộ đồ đẹp đẽ nhất, đầu đeo ngọc trâm cùng kim bước diêu, Hồng Tụ đi vào phòng rượu, cúi người thi lễ: "Hồng Tụ xin chào mấy vị công tử."
Nàng tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh Ngụy công tử áo bào trắng, dáng vẻ như thư sinh trẻ tuổi, chỉ điểm giang sơn, vừa nhìn đã thấy là một bụng đầy chữ nghãi, đây mới là hoàn cảnh nàng thích.
Mỗi lúc như vậy, liền vô cùng hâm mộ đệ nhất danh kỹ kinh thành chưa từng gặp mặt, lại nổi danh như sấm bên tai kia.
Phải may mắn tới đâu, mới có thể gặp được học sinh tài hoa xuất chúng như vậy, nhận thơ hắn tặng, lưu danh trăm đời.
"Mới có vài vị đại nhân tới từ kinh thành, hình như là Đả Canh Nhân, " Hồng Tụ vừa rót rượu cho Ngụy công tử, vừa tán gẫu việc này, cười nói:
"Vậy mà trong đó có người nói, hoa khôi Phù Hương ở kinh thành là thân mật của hắn."
Đám người đọc sách đang ngồi cười hẳn lên, "Chuyện này đúng là thú vị, Phù Hương nương tử sao có khả năng coi trọng một vũ phu thô bỉ."
"Ngụy huynh nửa tháng trước từng đi một chuyến tới kinh thành, đã được kiến thức vẻ đẹp của hoa khôi Phù Hương chưa?"
"Hổ thẹn hổ thẹn, đã uống trà vây ba lượt, thế mà chỉ được thấy hoa khôi Phù Hương một lần." Ngụy công tử mặc áo bào trắng nói tới đây, lộ ra vẻ si mê:
"Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.... Người cũng như tên, nghiêng nước nghiêng thành."
Có vị công tử lúc này hỏi: "Phù Hương hoa khôi có thân mật?"
Ngụy công tử giật mình nói: "Ta thật ra nhớ tới một việc, ngày đó khi chầu chay, ta nói chuyện với một kiếm khách, hắn nói Phù Hương sớm đã không tiếp khách, mỗi ngày khách tới chầu chay nối liền không dứt, chỉ vì được nhìn thấy dung mạo một lần.
Nhưng mà có một người thường xuyên ra vào tiểu các Ảnh Mai... Ừm, sân của Phù Hương gọi là tiểu các Ảnh Mai. Nghe nói người này chính là thân mật của Phù Hương."
Đám công tử khác giật mình: "Chính là người làm ra bài thơ "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn" kia?"
Ngụy công tử cảm khái: "Trừ hắn còn có thể là ai?"
Dừng một chút, hắn nhìn quanh mọi người, dùng giọng điệu như chia sẻ bí mật nói: "Người này thân phận không tầm thường. Bài thơ kia lưu truyền rất rộng rãi, mỗi người đọc sách Đại Phụng đều biết, nhưng vì sao tên tuổi tác giả lại không nổi tiếng, thậm chí không người nào nhắc tới. Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Cái này gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, phán đoán: "Thân phận mẫn cảm, không thể nhắc tới?"