Chỉ là một người hầu đã cường đại như thế, thực lực Miêu đại hiệp so với trong tưởng tượng của ta càng thêm khủng bố... Trong lòng Chu quản sự thất kinh.
Dọc theo đường đi, Hứa Thất An tự cho mình là người hầu của Miêu Hữu Phương.
Thủy phỉ chen chúc mà đến, lại chen chúc mà đi.
“Các hạ giơ cao đánh khẽ, có chuyện từ từ thương lượng, hôm nay là ta có mắt không nhận ra cao nhân.”
Giọng điệu người áo đen trong thành khẩn mang theo cầu xin.
Hắn tin tưởng, đối phương trừ phi không cần hàng hóa cả con thuyền nữa, nếu không sẽ không cá chết lưới rách với mình.
Có đôi khi, thủy phỉ giống bọn họ căn bản không sợ cao thủ, bởi vì rất nhiều cao thủ sẽ bởi thương vong, hàng hóa các phương diện nguyên nhân, lựa chọn thỏa hiệp.
Chuyện có thể dùng bạc giải quyết, không cần thiết dùng mạng.
Hứa Thất An quả nhiên chưa giết hắn, hỏi:
“Nhân sĩ nơi nào?”
“Vũ Châu!”
Sau một phen hỏi đáp, Hứa Thất An biết người áo đen này tên Tôn Thái, nhân sĩ Vũ Châu, giang hồ tán nhân, bởi vì vi phạm pháp lệnh bị quan phủ Vũ Châu truy nã.
Điều này làm hắn mất đi khả năng ở nơi nào đó sáng tạo bang phái, bởi vì triều đình lệnh truy nã là có hiệu lực ở mọi châu.
Tôn Thái bắt đầu lưu lạc chân trời, tuy nói khoái ý ân cừu không thiếu bạc, nhưng chung quy là chỉ con sói đơn độc.
Theo mùa đông năm nay bắt đầu, nạn rét khắp nơi, trật tự giữa các châu mơ hồ tan vỡ, không có ai sẽ quan tâm hắn tên tội phạm truy nã này nữa.
Tôn Thái bắt đầu thu nạp lưu dân cùng giang hồ tán nhân còn lại, ở nơi đây chiếm mặt nước xưng vương, nay thủy phỉ dưới trướng trăm người, coi như một thế lực rất không tệ.
Dựa theo thế cục phát triển, còn tiếp tục như vậy, thổ phỉ thủy phỉ kiểu này sẽ biến thành nghĩa quân lật đổ triều đình, hoặc là “chư hầu” cát cứ một phương, trở thành một phần tử của trận tuyết lở to lớn... Hứa Thất An than nhẹ một tiếng.
“Muốn sống không?” Hứa Thất An hỏi.
Tôn Thái lập tức gật đầu.
Hứa Thất An chỉ vào Miêu Hữu Phương: “Giết hắn, ngươi có thể sống, ta sẽ không can thiệp.”
Tiếp theo nói với Miêu Hữu Phương:
“Đây là thí luyện thứ nhất của ngươi, hai khắc sau, xách đầu của hắn tới gặp ta. Nếu thất bại, tình nghĩa thầy trò giữa ngươi ta chấm dứt từ đây.”
Rầm rầm hai tiếng, Hứa Thất An mang Tôn Thái cùng Miêu Hữu Phương đá khỏi thuyền buôn, hai người hướng bên bờ rơi xuống.
Hắn tiếp theo bảo Chu quản sự thả neo, đỗ ở tại chỗ, cùng Mộ Nam Chi sóng vai xem cuộc chiến.
Chu quản sự cũng bị dọa ngây người, không ngờ người hầu này mới là chánh chủ.
Mộ Nam Chi thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, hỏi:
“Lo lắng Miêu Hữu Phương?”
“Ta đang nghĩ, nếu ta là Ngụy công, nên thống trị đám võ phu dùng võ vi phạm lệnh cấm này như thế nào?” Hứa Thất An thấp giọng nói.
Kẻ địch của Đại Phụng không chỉ là nghịch đảng Vân Châu, còn có những người giang hồ thừa cơ làm loạn này, còn có lưu dân vì no bụng, đi đến nơi nào cướp tới nơi đó.
...
Vương phủ, trong thư phòng.
Vương thủ phụ vẻ mặt suy sút ôm một cái lò làm ấm tay, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, hỏi:
“Nhị Lang, đây là sổ con các nơi đưa lên, bắt đầu mùa đông tới nay, các nơi nạn giặc cướp nghiêm trọng. Giang hồ tán nhân thừa thế mà lên, tụ tập lưu dân, vào nhà cướp của. Loạn trong giặc ngoài nha.
“Hôm nay bệ hạ ở trong điện mắng hỏi chư công, giải quyết như thế nào? Ngươi có ý kiến gì.”
Hứa Nhị lang biết, Vương thủ phụ đang kiểm tra hắn.
Kiểm tra tương tự, trong mấy tháng nay thỉnh thoảng xảy ra.
Vương thủ phụ uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Ngươi từng trải quá ít, ở trong Vương đảng không thể thuyết phục số đông. Bộ xương này của ta, không biết khi nào có thể khỏi, cũng có khả năng không khỏe lại được nữa.
“Kinh doanh thành viên tổ chức nhiều năm như vậy, chắp tay nhường cho người ta, thật là đáng tiếc.”
Hứa Tân Niên nhíu mày không nói.
“Không cần sốt ruột, trong vòng ba ngày cho ta câu trả lời là được.” Vương thủ phụ mỏi mệt phất phất tay:
“Ngươi đi đi.”
Hôm nay nghỉ, Hứa Nhị lang vốn là tới tìm vị hôn thê chơi.
Nhưng hai người chung quy chưa thành thân, lén ở bên nhau không thể vượt qua hai khắc đồng hồ, lâu hơn, phải đi đại sảnh nói chuyện.
Một chỗ cũng không phải thật sự hai người một chỗ, có nha hoàn ở bên.
Dù sao giữa nam nữ trẻ tuổi, sợ nhất chính là khó kìm lòng nổi, sau đó nóng lòng hạ nhiệt cho nhau.
Sau khi thành hôn, nhà chồng bình thường sẽ xem lạc hồng* của nàng dâu mới về, nếu là không có, vậy thì cực kỳ mất mặt.
(*: dấu máu đỏ trên tấm ga giường đêm tân hôn)
Tuy Vương gia rất yên tâm đối với phẩm tính của Hứa Nhị lang, nhưng quy củ nên giữ vẫn phải giữ, sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Vì thế sau khi hai khắc đồng hồ kết thúc, Vương Tư Mộ lưu luyến không nỡ cáo biệt vị hôn phu, dùng mắt tiễn hắn đi thư phòng của phụ thân bàn bạc công việc.
“Thủ phụ đại nhân đây là làm khó ta nha!”
Hứa Tân Niên cười khổ một tiếng, lại chưa đi. Đổi thành trưởng bối bình thường nói như vậy, hắn khẳng định đứng dậy cáo từ, nhưng Vương thủ phụ là nhạc phụ tương lai, thái độ của Hứa Nhị lang tùy ý hơn rất nhiều.
Thật ra muốn giải quyết nạn thổ phỉ, biện pháp rất đơn giản, đối đãi lưu dân cùng phỉ khấu chiếm núi làm vương, thái độ triều đình trước nay chính là tiêu diệt thêm chiêu an, cây gậy và củ cà rốt.
Cục diện hôm nay là, nạn thổ phỉ thành hoạ, diệt phỉ quá mức khó khăn. Triều đình cũng không có tài lực và vật tư tiếp tục cứu trợ thiên tai.
Cho nên đây là một vấn đề khó giải.
“Phú quý cầu trong nguy hiểm, dùng ở đây, không quá chuẩn xác, nhưng đạo lý tương tự. Làm được việc người khác không làm được, ngươi mới có thể ngồi lên vị trí người khác không ngồi được.”
Vương thủ phụ cũng không cưỡng ép đuổi người, mang sổ con giao cho hắn: “Đọc một chút đi. Sau khi bệ hạ kêu gọi quyên tiền, tình huống tốt lên rất nhiều, nếu không tình huống sẽ càng thêm nghiêm trọng.”
Tạm dừng một chút, lấy một loại giọng điệu chuyện phiếm nói:
“Nghe nói gần đây đi lại tương đối gần với trưởng công chúa?”
Hứa Nhị lang cầm lấy sổ con lật xem, thuận thế nói:
“Ngẫu nhiên sẽ thảo luận học thức với trưởng công chúa điện hạ.”
Vương thủ phụ gật đầu, không có vẻ mặt gì nói: “Trưởng công chúa tài hoa xuất chúng, thiên tư thông minh, hơn phần lớn nam nhi. Nàng nếu là nam nhi, đối mặt vấn đề khó như vậy, nhất định có thể nghĩ ra kế sách giải quyết.”
Lão là ám chỉ ta tìm trưởng công chúa bàn bạc... Hứa Tân Niên mỉm cười nói:
“Tài hoa của trưởng công chúa quả thật làm người ta kính nể.”
Đề tài đã mở ra, Vương thủ phụ liền lại rót cho mình một ly trà, thổi nước trà nóng bỏng:
“Chuyện Kiếm Châu Võ Lâm minh nghe nói rồi chứ.”