Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo Phường Ti, tiểu các Ảnh Mai.

Tiếng giường rung động chậm rãi dừng lại, Hứa Thất An chống hai tay, nhìn khuôn mặt mỹ nhân ửng đỏ bên dưới, "Ngày mai ta sẽ phải rời khỏi kinh thành, đi tới Vân Châu, đoán chừng cần một thời gian mới có thể trở về."

Phù Hương vừa nghe vậy, hai cái chân vừa buông lỏng lập tức kẹp chặt thắt lưng hắn, lo lắng mở miệng: "Ta nghe nói nạn trộm cướp hoành hành Vân Châu, rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm tới đâu cũng là đất triều đình." Hứa Thất An nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, ý bảo không cần lo lắng.

"Ngươi đã lâu không tới, bây giờ lại nói chuyện này." Phù Hương u oán mở miệng.

"Ta chỉ sợ mỹ nhân phải vất vả, không phải là vì chán ngươi." Hứa Thất An cười hì hì.

Hai người nói một hồi, thanh âm giường rung động lại vang lên.

.....

Rời khỏi Giáo Phường Ti, Hứa Thất An lại đi Quan Tinh lâu, nói tin tức mình sắp tới Vân Châu cho Trử Thải Vi biết.

Mỹ nhân váy vàng nghe xong, liền động tâm, tỏ vẻ cũng rất muốn đi. Nhưng bởi vì kê tinh còn đang nghiên cứu cải tiến, luyện chế, sau đó còn phải làm ra số lượng lớn, nhân cơ hội tấn thăng lục phẩm, cho nên không thể rời khỏi kinh thành.

Lần này xuất hành khẳng định sẽ mang theo thuật sĩ, Hứa Thất An làm điều thừa chạy tới đây là xuất phát từ tư tâm, muốn mang theo Trử Thải Vi, coi như du lịch.

Rất nhiều nam nữ quan hệ mập mờ, đều là cùng nhau du lịch, cuối cùng chẳng biết cảnh sắc địa phương thế nào, chỉ biết lúc về đã mang thai đứa nhỏ.

Không thể mang theo Trử Thải Vi, Hứa Thất An liền mang theo kê tinh mà nàng khổ sở luyện chế ra. Tiểu mỹ nhân mặt trứng ngỗng mặc váy vàng tức giận đến mức một đường đuổi theo ra khỏi Quan Tinh lâu, nhìn theo bóng lưng thúc ngựa chạy như điên của Hứa Thất An, hô to: "Hứa Trữ Yến, ngươi là đồ khốn kiếp."

Tiếp theo, hắn đi tới hoàng cung, cầu kiến Hoài Khánh công chúa. Thân là minh hữu của Trưởng công chúa, hắn nên báo lại hành trình, thuận tiện nói chuyện với Trưởng công chúa thông minh tuyệt đỉnh về tình huống Vân Châu, trưng cầu ý kiến.

Thị vệ mang về câu trả lời của Trưởng công chúa: "Công chúa không muốn gặp ngươi, mời trở về."

Hả? Không muốn gặp mình? Ngày hôm qua không phải còn tán gẫu rất tốt sao, với những gì mình thể hiện, đáng lý Hoài Khánh phải càng coi trọng mới phải.... Hứa Thất An không hiểu ra sao cả, bước chân rời đi.

Bị tỷ tỷ tàn nhẫn cự tuyệt, Hứa Thất An liền đi tìm muội muội có khuôn mặt mượt mà, cặp mắt quyến rũ đa tình.

Lâm An không ở hoàng cung, mà là ở Lâm An phủ bên hoàng thành.

"Năng lực chấp hành của Phiếu Phiếu rất mạnh." Hứa Thất An lúc này đi tới phủ Lâm An công chúa.

Hắn có thể dùng ngọc bội thắt lưng của Phiếu Phiếu ra vào hoàng thành, nhưng cung thành thì không được, Lâm An không ở trong cung thành, ngược lại rất tốt.

Không bao lâu sau, hắn đi tới bên ngoài phủ Lâm An, thị vệ thông báo, sau đó được vào phủ.

Hứa Thất An vừa đi vừa xem, hoa viên, lầu các, tiểu tạ, thậm chí còn có sân khấu kịch hát hí khúc, nội tâm nói thầm không hổ là con gái được Hoàng đế sủng ái, thật khí phái.

Phiếu Phiếu nghe nói Hứa Thất An bái phỏng, phi thường cao hứng, ngồi ở trong lương đình, cười dài nói: "Ra khỏi cung quả nhiên tự do hơn rất nhiều, chỉ là trong phủ rất nhàm chán, không bằng ở lại trong cung."

Lời ngầm của nàng thực rõ ràng: ngươi định chơi như thế nào?

Ta không phải đến chơi đùa, ta đến để chào từ biệt.... Hứa Thất An nói: "Ngày mai ta sẽ phải rời kinh thành, đi tới Vân Châu, rất lâu mới có thể trở về. Nghĩ tới ngày mai có hẹn với công chúa, cho nên tới đây chào từ biệt."

Lâm An vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, thất vọng nhìn hắn.

Vậy nàng trở lại phủ công chúa chẳng phải là vô ích sao. Mẫu phi nhiều nhất cho phép nàng ở bên ngoài ba ngày, trong lòng nàng từng âm thầm hưng phấn, nghĩ tiểu Đồng la sẽ mang nàng đi nội thành chơi đùa.

“Ty chức xin cáo lui." Hứa Thất An xoay người rời khỏi, đi được vài bước, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Lâm An ngồi trong lương đình, bối cảnh là hoa viên tiêu điều, nàng một thân quần áo đỏ như lửa, quyến rũ xinh đẹp, nhưng lại thực cô độc.

Phiền quá... Hắn oán giận trong lòng một tiếng, xoay người đi trở về.

Vẻ mặt Lâm An nhất thời sáng hẳn lên, cặp mắt ngập nước trông mong theo dõi hắn, không nói gì.

"Công chúa thích chơi cờ không?"

"Không thích."

"Vì sao?"

"Bởi vì phiền toái."

Chắc là vì ngốc rồi... Hứa Thất An nói: "Ty chức có một kiểu chơi cờ rất mới mẻ, công chúa thử xem, nhàm chán không có gì làm, thì có thể chơi cùng cung nữ."

Lâm An bĩu môi, có chút thất vọng: "Chỉ như vậy?"

Ngươi đừng có mê đắm nó là được. Hứa Thất An gọi cung nữ, để nàng mang tới bàn cờ, đặt ở bàn đá lương đình.

"Nhị công chúa, cái ta muốn dạy ngươi là cờ năm quân, không có nhiều quy củ như phương pháp truyền thống, phi thường đơn giản, mặc kệ là làm cách nào, ai có thể xâu chuỗi năm quân cờ liền nhau trước là thắng."

"Đơn giản như thế, càng không có ý nghĩa." Lâm An lắc đầu.

"Đừng nóng vội, chúng ta chơi thử một ván trước." Thần thái Hứa Thất An rất tự nhiên.

"Tốt."

Lâm An bỏ xuống một quân cờ, "bốp" một tiếng đập vào trung ương bàn cờ, cái cằm tuyết trắng hếch về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An cũng hạ cờ theo.

Cứ vậy đánh một hồi, Phiếu Phiếu bắt đầu nhập tâm vào, hai người hạ cờ như bay, trong thanh âm lạch cạch lạch cạch, Hứa Thất An thắng một ván.

"Ván khác!" Phiếu Phiếu đá chân, làn váy màu đỏ lắc lư.

Ván thứ hai, thứ ba, thứ bốn.... Phiếu Phiếu luôn luôn thua cuộc, tinh thần càng hạ xuống, cặp mắt hoa đào càng chuyên chú.

Nàng kinh ngạc phát hiện, loại cờ này rõ ràng rất đơn giản, mưu kế cũng chỉ có vài loại, nhưng không biết vì sao lại thú vị hơn cờ bình thường vô số lần. Làm cho người ta nhịn không được nhập tâm vào nó, không thể tự kiềm chế.

Một lần thua, là một lần muốn tiếp tục chơi, bốc cháy ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Đồng thời, nàng có một loại ảo giác mình là cao thủ cờ vây, hạ cờ như bay, giết tới mức ngươi tới ta đi.

Cuối cùng, Hứa Thất An cố ý để lộ sơ hở, cho nàng cơ hội nối liền 5 quân cờ.

"Thắng rồi!" Phiếu Phiếu vui vẻ hoan hô.

Hứa Thất An cười cười, dáng vẻ như thể mọi thứ đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

Thứ gọi là cờ năm quân này, nếu là Hoài Khánh công chúa, không được bao lâu liền thành cao thủ, cũng cười nhạt bởi vì quá mức đơn giản.

Nhưng đối với cô gái như Lâm An, cờ năm quân là một trò chơi cực thú vị, trò chơi đơn giản lại có thể thu hút rất nhiều sự tập trung của nàng. Hứa Thất An cũng từng trầm mê trò chơi nhỏ, ví dụ như xếp gạch, ví dụ như xếp hình pokemon, ví dụ như 2048 vân vân.

Vừa chơi là tốn mấy giờ, bộ não không ngừng nói với mình: không thể tiếp tục chơi, không thể tiếp tục chơi....

Thân thể lại rất thành thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK