Chỉ cần mạng còn, sau này có thể tiếp tục trả thù Hứa Thất An, chỉ cần còn sống, thì còn có cơ hội.
Khất Hoan Đan Hương cũng là người thông minh, hơi động lòng, nhưng vẫn bảo trì vẻ mặt kiêu căng, cũng phối hợp lộ ra dấu hiệu động lòng, mang ý tưởng chôn dưới đáy lòng.
Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là thượng sách duy nhất trước mắt, bọn họ ở trong tay Hứa Thất An nhiều lần bị nhục, nhưng quốc sư đấu với họ Hứa còn chưa chấm dứt.
Có một ngày, bọn họ nhất định có thể báo thù rửa hận.
Đến lúc đó, giết sạch người thân bạn bè họ Hứa.
“Thành Tiềm Long ở trong núi sâu nam bộ Vân Châu, lấy thành trì làm trung tâm, phóng xạ ra bảy mươi hai tòa sơn trại. Những sơn trại này là nơi luyện binh, đóng quân, phụ trách cướp bóc dân cư cùng thương đội.
“Nhân số cụ thể ta không quá rõ, nhưng một sơn trại, ít thì trăm người, nhiều thì ngàn người, cộng lại, không thua năm vạn nhỉ.”
Bạch Hổ nói xong, Khất Hoan Đan Hương bổ sung nói:
“Thành Tiềm Long dân cư hai mươi vạn, mặc giáp hai vạn, đều là dân cư các nơi Vân Châu bắt bổ sung vào. Trong đó cũng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ các nơi của Vân Châu lẻn đến.”
Lý Diệu Chân nhớ tới một ít chuyện cũ:
“Nâng đỡ sơn phỉ không phải Vu Thần giáo, mà là thành Tiềm Long các ngươi?”
Hứa Thất An lắc đầu:
“Sai rồi, Vu Thần giáo cũng có nâng đỡ sơn phỉ, âm thầm tích tụ binh lực. Đây cũng là nguyên nhân Hứa Bình Phong lúc trước trợ giúp ta. Vu Thần giáo mở rộng, đã ảnh hưởng đến hắn.”
Về phần vì sao trước kia đối với hành vi của Vu Thần giáo coi như không thấy, Hứa Thất An phỏng đoán, Hứa Bình Phong có lẽ chính là lợi dụng Vu Thần giáo che giấu tai mắt người ta, phát dục đáng khinh.
Sở Nguyên Chẩn nhíu mày: “Tính toán đâu ra đấy, binh lực không vượt qua mười vạn, muốn tạo phản, khó chút.”
Đại quân tinh nhuệ tiếp cận mười vạn, thật ra quy mô tương đối đáng sợ.
Ngụy Uyên lúc trước dẫn số lượng quân đội xấp xỉ, một đường đánh tới Tĩnh sơn thành.
Nhưng Đại Phụng dân cư đông, thế lực rắc rối khó gỡ, kết cấu so với Vu Thần giáo phức tạp hơn nhiều.
Bảy tám vạn phản quân, ở trong mắt Sở Nguyên Chẩn, độ khó tạo phản vẫn là rất lớn.
Bạch Hổ nói:
“Đây là quân đội trực hệ thành Tiềm Long, nhưng chớ quên, toàn bộ Vân Châu, còn có tiếp cận sáu vạn quân đội.
“Vân Châu đô chỉ huy sứ Dương Xuyên Nam, là người của chúng ta.”
Lý Diệu Chân nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng lúc trước ở Vân Châu xây dựng du kỵ quân diệt phỉ, thân là đô chỉ huy sứ Dương Xuyên Nam đã cho tiện lợi cùng giúp đỡ thật lớn.
Hai người bởi vậy trở thành bạn tốt.
Thẳng đến sau sự kiện kinh thành, Hứa Thất An công khai tình báo, nàng mới biết được tin tức liên quan tới Vân Châu. Biết Dương Xuyên Nam kia lúc trước là đang lợi dụng nàng, diệt trừ sơn phỉ Vu Thần giáo bồi dưỡng.
Đã không bại lộ bản thân, lại có thể khiến nàng xung phong hãm trận làm vật hi sinh.
Uổng nàng đối đãi người ta chân thành, coi Dương Xuyên Nam là tri kỷ bạn tốt, Phi Yến nữ hiệp nàng một trái tim chân thành, chung quy là đặt nhầm chỗ rồi.
“Hứa Bình Phong đối với khởi sự có mưu tính gì chi tiết.” Hứa Thất An hỏi.
Ba người bọn Liễu Hồng Miên nhìn nhau, đều lắc đầu:
“Ý tưởng của quốc sư, không ai có thể nhìn thấu.”
“Trừ thành Tiềm Long, hắn ở Trung Nguyên thậm chí triều đình, còn có bao nhiêu cơ sở ngầm?” Hứa Thất An lại hỏi.
Bạch Hổ nói: “Những thứ này là mật thám Thiên Cơ cung phụ trách, chúng ta không biết.”
Đúng lúc này, cửa sân bị gõ vang, hấp dẫn mọi người chú ý.
Thân là chủ nhân Hứa Thất An cao giọng nói:
“Mời vào!”
Cửa sân đẩy ra, hai vị mỹ nhân quần áo rực rỡ vượt qua bậc cửa, phân biệt là Dung Dung cô nương phong nhã hào hoa, cùng với phụ nhân xinh đẹp trưởng thành.
Dung Dung mặt như hoa đào, muốn nói lại thôi, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân mặc cho ai cũng nhìn ra.
Trong tay nàng cầm một bao dược liệu, nói:
“Hứa Ngân la luân phiên khổ chiến, vì Võ Lâm minh ta thân hãm hiểm cảnh, Dung Dung không biết lấy gì báo đáp, liền đưa chút dược liệu chữa thương, bày tỏ tâm ý.”
Hứa Thất An cảm giác hai bên đều có ánh mắt giết người bắn tới, mặt không đổi sắc đứng dậy, tiếp nhận dược liệu, cười nói:
“Đa tạ Dung Dung cô nương, kinh thành từ biệt, Dung Dung cô nương phong thái còn hơn ngày xưa.”
Dung Dung cô nương trong lòng nở hoa, sau đó phát hiện thánh nữ Thiên tông cùng một vị phụ nhân nhan sắc bình thường lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Lời nói đầy bụng lại nghẹn trở về.
Nàng mím mím môi, đột nhiên chú ý tới Liễu Hồng Miên, cả kinh kêu lên:
“Liễu Hồng Miên, là ngươi!”
Sắc mặt có vài phần địch ý, vài phần kinh ngạc.
Liễu Hồng Miên nhìn hai thầy trò một cái, không quan tâm.
“Các ngươi quen biết?”
Ánh mắt Hứa Thất An lưu chuyển ở giữa ba nữ nhân.
Mỹ phụ nhân gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Liễu Hồng Miên là đệ tử lâu chủ đời trước, sư muội của Tiêu lâu chủ, ả sau khi cạnh tranh vị trí lâu chủ với Tiêu lâu chủ thất bại, liền rời khỏi Vạn Hoa lâu.”
Nàng chưa nhắc chuyện phản bội Vạn Hoa lâu, dù sao cũng là việc xấu trong nhà.
Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc trước ở trong doanh trại Ung Châu, khi nhìn thấy Liễu Hồng Miên, cảm thấy nữ tử quyến rũ diễm lệ này, thần thái khí chất có chút quen mắt.
Thì ra là đệ tử Kiếm Châu Vạn Hoa lâu.
Lúc này, Dung Dung lại bị mỹ nhan thịnh thế của Lý Linh Tố hấp dẫn, “Ồ” một tiếng, kinh ngạc nói:
“Ngươi là Lý Linh Tố?”
Thánh tử giấu nửa người ở phía sau sư muội Lý Diệu Chân ấp úng nói: “Ngươi, ngươi...”
“Ngươi quên ta rồi sao? Hai năm trước, ngươi từng đến Vạn Hoa lâu làm khách, chúng ta còn từng cùng nhau uống rượu, lúc ấy sư phụ cũng có mặt, đúng không.”
Dung Dung cô nương cười hì hì nhìn sư phụ, nói tiếp:
“Lúc trước ngươi ngự kiếm bay trên không, giúp Hứa Ngân la, ta đã cảm thấy nhìn quen mắt, không ngờ thật là ngươi nha.”
... Lý Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ ồ, thì ra là ngươi à. Dung Dung cô nương, nhiều năm không gặp, gần đây thế nào?”
Hắn chưa chào hỏi với mỹ phụ nhân.
Mỹ phụ nhân nhìn Lý Linh Tố một lần thật sâu, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói:
“Hứa Ngân la tựa như còn có việc cần xử lý, vậy thì không quấy rầy nữa.”
Lôi kéo Dung Dung lưu luyến cáo từ rời khỏi.
Tiếp theo, Hứa Thất An lại hỏi một ít tình báo chi tiết thành Tiềm Long, ví dụ như thành viên Cơ gia, tổ chức vũ lực thành Tiềm Long vân vân.
Cuối cùng, hắn hơi do dự, nói:
“Thê tử Hứa Bình Phong các ngươi quen không?”
Liễu Hồng Miên cùng Khất Hoan Đan Hương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Hổ, người trước nói:
“Hắn là lãnh tụ Bạch Hổ tinh túc, là thế lực lệ thuộc trực tiếp quốc sư.”