“Nô tỳ biết bệ hạ thương dân chúng mùa đông khắc nghiệt không có than, nhưng cũng muốn xin bệ hạ chớ quên ấm áp trái tim các nương nương.”
Vĩnh Hưng đế liếc chưởng ấn thái giám một cái, cười nhạo nói:
“Đồ chó, thu bao nhiêu bạc của các nương nương rồi?”
Triệu Huyền Chấn trả lời theo sự thật:
“Năm trăm lượng, đều cất vào trong nội khố rồi..”
Thật ra Vĩnh Hưng đế cũng không phải hoàn toàn không làm gì, hắn biết quốc khố trống rỗng, thiếu bạc cứu trợ thiên tai, lén chế định rất nhiều kế hoạch vơ vét của cải.
Trong đó có một cái chính là lợi dụng hoạn quan trong cung, hướng đại thần đòi hối lộ.
Đáng tiếc, hắn dù sao chỉ là một thực tập sinh hoàng đế luyện tập hơn một tháng, so sánh với tiền nhiệm xuất đạo bốn mươi năm, thủ đoạn vơ vét của cải thật sự non nớt.
Vĩnh Hưng đế hài lòng gật đầu, lúc này mới đáp lại lời của Triệu Huyền Chấn:
“Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, thường xuyên xử lý công vụ đến đêm khuya, dựa bàn mà ngủ, rất chăm chỉ.”
Triệu Huyền Chấn liền hiểu, bệ hạ trong khoảng thời gian này, thậm chí trong thời gian khá dài kế tiếp, đều sẽ không lâm hạnh các nương nương trong hậu cung.
Vĩnh Hưng đế đột nhiên cảm khái một tiếng:
“Việc này nếu không thành, phải liên lụy thủ phụ đại nhân cùng con rể hắn gánh tiếng xấu rồi.”
Hắn chuẩn bị ở buổi chầu hôm nay đề xuất quyên tiền, loại chuyện này đương nhiên sẽ không do hoàng đế xung phong hãm trận, cũng sẽ không do Vương thủ phụ, mà là do Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên đảm nhiệm.
Làm hồi báo, hắn đáp ứng Vương thủ phụ, sẽ đề bạt Hứa Tân Niên.
...
Giờ Mão vừa đến, theo tiếng trống, văn võ bá quan đâu vào đấy xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, tham gia buổi chầu.
Trong một tháng qua vua mới đăng cơ, cảm thụ trực quan nhất của đám quan lại kinh thành là:
Buổi chầu khi nào mới hết?
Buổi chầu ở giờ Mão cử hành (năm giờ sáng), chư công ở trong hoàng thành, chỉ cần rời phủ sớm nửa canh giờ.
Nhưng một ít quan lại kinh thành ở nội thành, cách hoàng cung rất xa, đầu giờ Dần đã phải rời giường (ba giờ sáng), ở mùa đông gió lạnh như cắt mặt, thật sự là một chuyện làm người ta khổ sở.
Tần suất buổi chầu chủ yếu xem thái độ của hoàng đế, giống Nguyên Cảnh đế người tu tiên phóng khoáng lạc quan như vậy, mười bữa nửa tháng cũng chưa chắc sẽ có một lần buổi chầu.
Lúc ấy, các quan lại kinh thành tự xưng là quốc sĩ, lén lút nhảy cẫng lên tức giận mắng Nguyên Cảnh đế lơ là triều chính, kêu gào “trả ta buổi chầu”.
Hiện nay vua mới lên ngôi, liên tục một tháng, ngày nào cũng chầu sớm.
Các quan lại kinh thành mỗi lần đau khổ từ trên giường bò dậy, nghênh đón gió lạnh rời phủ, trong lòng sẽ hoài niệm tiên đế.
...
Đồng hồ sinh vật của Hứa Thất An cũng ở giờ Mão, hắn tỉnh lại ngay lập tức nhắm mắt cảm ứng khí cơ biến hóa trong đan điền.
“Song tu mang đến khí cơ tăng phúc từ từ yếu bớt, dần tiếp cận một lượng tương đối cố định.
“Ừm, cái này cũng có thể lý giải, hiệu quả khoa trương mãi như vậy, ta cùng quốc sư song tu hai năm, phi thăng tại chỗ...”
Cùng Lạc Ngọc Hành song tu năm ngày ngắn ngủi, trực tiếp khiến hắn từ tam phẩm sơ kỳ, tấn thăng tới tam phẩm trung kỳ.
Đây là con đường tam phẩm võ phu tầm thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể đi xong.
Bởi vậy có thể thấy được, phẩm cấp của song tu đạo lữ quan trọng bao nhiêu, bản thân Lạc Ngọc Hành là người trong đạo môn, hơn nữa còn là nhị phẩm Độ Kiếp kỳ.
Chỉ sợ trên đời không có bất cứ một nữ tử nào, có thể giống nàng, khiến Hứa Thất An vừa khoái hoạt, vừa khiến tu vi tiến bộ thần tốc nữa.
Ngoại trừ Hoa Thần chuyển thế người dùng bug kia.
Hứa Thất An ngáp một cái, ở trên giường nhỏ sụp xuống ngồi dậy, nhìn chung quanh, trong tĩnh thất bố trí đơn giản, trong cuộc sống bình thường của Lạc Ngọc Hành, không có khái niệm ‘ngủ’.
Cho nên hai người ngủ là giường nhỏ nàng bình thường ngồi thiền.
Bây giờ nó chết trận rồi.
Lạc Ngọc Hành đắp áo bào rộng thùng thình, ngọc thể xoay ngang cuộn mình mà ngủ.
Nàng sau mỗi lần song tu, đều phải lấy ngủ say để bình phục nghiệp hỏa, cùng với chuyển đổi nhân cách.
Áo bào là của Hứa Thất An, tối hôm qua nàng không muốn làm bẩn pháp bào của mình, liền dùng áo bào của Hứa Thất An đảm đương chăn bông.
Đắp không phải quá kín, vạt áo bào chỉ che đến gốc đùi nàng, một đôi chân dài trắng bóng lộ ra bên ngoài.
Lạc Ngọc Hành có một đôi chân dài làm người ta muốn ngừng mà không được, thân là mỹ nhân giám thưởng sư Đại Phụng, Hứa Thất An biết thưởng thức vẻ đẹp của nữ tử nhất.
Đôi chân này của quốc sư, không phải là hai cây gậy trúc của mấy con nhóc bên ngoài có thể so sánh, nó vừa có sự tinh tế của thiếu nữ, lại không mất sự mượt mà của nữ tử trưởng thành mới có, đồng thời có sự căng bóng co giãn.
Mười năm không chán!
Hứa Thất An ôm Lạc Ngọc Hành, thầm đếm thời gian, một khắc nào đó, lông mi dày của Lạc Ngọc Hành run run, sau đó mở mắt ra.
Ánh mắt hai người đối diện, nàng cười tươi.
Phù, xem ra là nhân cách “Hỉ”... Hứa Thất An như trút được gánh nặng.
Nếu tỉnh lại là nhân cách ác, Hứa Thất An đã làm chuẩn bị trong lòng khiến nàng hai mươi tư giờ không thể xuống giường.
Chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn quốc sư làm ra chuyện táng tận thiên lương, ví dụ như mang cá bột đáng yêu trong ao cá của hắn ăn hết.
Lạc Ngọc Hành nằm thẳng, dang hai tay, duỗi lưng.
Thân thể trắng nõn từ trong áo bào giãn ra, Hứa Thất An cúi đầu nhìn, thấy cái mông mượt mà cong lên một nửa.
“Rất nhiều năm chưa có loại cảm giác thoải mái này rồi.”
Lạc Ngọc Hành thỏa mãn thở dài một tiếng, cười ngọt ngào: “Hứa lang, có chàng thật tốt.”
Thật tốt, ngươi chết về mặt xã hội càng sâu, thật tốt... Hứa Thất An vẻ mặt không chút thay đổi, trong lòng vẻ mặt đau khổ, điên cuồng lải nhải.
Hai người sột soạt mặc vào quần áo rải rác dưới đât, rất nhàn nhã mà có hứng thú dùng bữa sáng, trong lúc đó không trao đổi bao nhiêu, nhưng không khí hài hòa, cử chỉ ăn ý, tựa như bạn lữ kết bạn vượt qua nhiều năm thời gian.
Dùng xong bữa sáng, Hứa Thất An thấy Lạc Ngọc Hành đối với chuyện tối hôm qua không đề cập tới một chữ nào, giống như quên rồi, trong lòng an tâm một chút.
Đang định về nhà một chuyến, chợt thấy sau gáy đau đớn căng tức.
Thất Tuyệt Cổ sắp lột xác rồi... Trong lòng hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng một phen.
“Quốc sư, ta cần một gian tĩnh thất không có ai quấy rầy.”
Lạc Ngọc Hành gật đầu cười nhẹ: “Trở về phòng là được, sẽ không có ai đến quấy rầy.”
Nàng chỉ trở về phòng, là gian tĩnh thất kia hai người song tu.
Tòa tiểu viện u tĩnh này ít có khách tới thăm, mặc dù là đệ tử trong quan, không có việc quan trọng cũng sẽ không tới đây.
Khi Nguyên Cảnh đế còn sống còn tốt, sau khi Nguyên Cảnh đế chết, nơi này càng thêm yên tĩnh.
Chờ Hứa Thất An vào phòng, Lạc Ngọc Hành tri kỷ giơ lòng bàn tay, bố trí kết giới.