“Hả?”
Phó Tinh Môn sửng sốt, nếu là báo, hắn hoàn toàn không cần thiết để ý tới.
Nhưng vừa rồi sát ý khát máu kia, cùng với võ giả phản hồi đối với nguy cơ, khiến hắn nghĩ lầm kẻ địch là cao thủ cùng cảnh giới.
Vẻn vẹn báo hoa, thế mà có dũng khí tập kích hắn?
Cái này rất không hợp lý.
Bạch Hổ nhân cơ hội lui về, nhẹ nhàng thổ nạp, bình ổn đau đớn ở ngực.
“Tâm Cổ sư?”
Quan chủ Bạch Hạc quan đánh giá Khất Hoan Đan Hương.
Khất Hoan Đan Hương rít một tiếng, sóng âm vô hình khuếch tán, lướt qua đỉnh núi.
Vài giây sau, mọi người ở đây nghe thấy tiếng ồn ào hơn nữa hỗn loạn, có vô số lùm cây phát ra tiếng “Sa sa”; Tiếng vang của đàn chim quy mô khổng lồ đập cánh phát ra; Tiếng khỉ vượn hú; Tiếng hổ gầm gừ...
Trên bầu trời, mấy chục con chim hoang tạo thành đàn chim, lượn vòng vòng hót, khi thì hướng đám người Võ Lâm minh lao xuống, giả bộ công kích, ở nửa đường một lần nữa quay về bay cao.
Theo mỗi một lần đánh nghi binh của đàn chim, đám người Võ Lâm minh đều sẽ nhận được trực giác võ giả phản hồi đối với nguy cơ.
Trong bụi cây chui ra những con rắn độc, những con độc trùng, trong rừng thì có khỉ vượn, báo, lợn rừng, hổ… các dã thú lao ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám người Võ Lâm minh.
Chúng nó vây mà không công, chỉ phát tiết địch ý của mình.
Vì thế, các võ giả Võ Lâm minh thu hoạch một rồi lại một đợt địch ý, báo động trước đối với nguy cơ Luyện Thần cảnh rèn luyện ra, lúc này ngược lại thành trói buộc.
Khất Hoan Đan Hương nói:
“Với ta mà nói, đối phó báo động trước nguy cơ của võ giả, thật sự quá đơn giản.
“Không có bản năng biết trước nguy cơ, các ngươi làm sao đấu với cao thủ cùng phẩm cấp?”
Vừa dứt lời, làn váy Liễu Hồng Miên bay lên, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn:
“Sư tỷ, năm đó ngươi cấu kết nam nhân bên ngoài, truyền bá lời đồn, bôi nhọ thanh danh ta.
“Đại ân đại đức, sư muội trọn đời không quên, hôm nay tìm ngươi báo ân được không?”
Nàng rút ra nhuyễn kiếm bên hông, lướt ngang qua khoảng cách mấy chục trượng, đâm về phía Tiêu Nguyệt Nô.
Tiêu Nguyệt Nô không chút hoang mang, trong tay áo trượt ra tiểu kiếm linh lung, leng keng... Trong đốm lửa văng khắp nơi, hai vị tuyệt sắc mỹ nhân kịch liệt chiến đấu với nhau.
“Tiêu lâu chủ, ta đến giúp ngươi!”
Thiết Y môn Vưu Thạch sải bước chạy như điên, tạo thành động đất rất nhỏ, nhảy lên cao cao, mang mình biến thành một tảng đá, hung hăng đập về phía Liễu Hồng Miên.
Chéo một bên, một tia sáng vàng bắn tới đánh bay Vưu Thạch.
Đó là võ tăng Tịnh Duyên.
Hai võ giả lấy phòng ngự thân thể sở trường quay cuồng, húc đổ một rồi lại một cái cây to.
Thần Hành tông chủ vô thanh vô tức tới gần Khất Hoan Đan Hương, dao găm trong tay đưa về phía trước, sát khí bùng nổ.
Áo choàng sặc sỡ sắc thái bỗng tăng vọt, hóa thành một bức tường năm màu.
Đây chỉ là thủ thuật che mắt, dao găm dễ dàng đâm xuyên qua áo choàng, nhưng Khất Hoan Đan Hương đã nhân cơ hội thoát ly tập trung, luồng khí dao găm bắn ra lao đi mấy chục trượng, trên mặt đất tung tóe lên ụ đất cùng đá vụn.
Bên kia, Thương Long thất túc không trì hoãn, chậm rãi tới gần cửa đá.
“Rống!”
Khuyển Nhung mở ra cái mồm to như chậu máu, hướng về phía Thương Long thất túc rít gào, nước bọt như mưa.
Khuôn mặt người của nó lộ ra sợ hãi nhân tính hóa, đối mặt Thương Long thất túc đi tới, vừa nao núng lui về phía sau, vừa ý đồ dùng rít gào dọa lui đối phương.
“Khuyển Nhung, lui về.”
Tào Thanh Dương vượt ở trước khi dị thú phát cuồng liều mạng, mang nó đuổi khỏi chiến trường.
Dị thú hình thể to lớn mang đến lực lượng, là ưu thế trời sinh, nhưng ở lúc này, lại là điểm yếu trí mạng.
Hình thể lớn, ý nghĩa khó có thể tránh né, ở lúc đối mặt một vị cường địch siêu phàm cảnh, rất có thể hai ba đao đã bị chặt xuống đầu chó.
Ở phương diện này, ngược lại là võ phu am hiểu thân pháp có ưu thế hơn.
“Minh chủ, dã thú quá nhiều, khắp nơi đều là địch ý, sẽ ảnh hưởng chúng ta phán đoán.”
Mặc các các chủ Dương Thôi Tuyết cầm kiếm sắt, sắc mặt khó nén lo âu.
Tào Thanh Dương trầm giọng nói: “Ngươi đi phụ trách dọn dẹp đàn chim cùng đàn thú, mang hắn giao cho ta...”
Vừa dứt lời, Dương Thôi Tuyết quát: “Cẩn thận!”
Không cần hắn nhắc nhở, Tào Thanh Dương trước một bước nghiêng người nhảy, tránh được ánh đao Thương Long chém tới.
Ánh đao trượt, chém ở thân núi. ẦM! Vách đá rạn nứt, tảng đá lăn xuống.
Bịch bịch bịch... Tào Thanh Dương sau khi tránh đi một đao này, chạy như điên lao về phía Thương Long thất túc.
“Vù!”
Ập tới trước mặt là ánh đao mãnh liệt.
Tào Thanh Dương chưa né tránh, thậm chí chủ động nghênh đón, bởi vì một đao này nhắm là cửa đá phía sau hắn.
Khí cơ ngưng tụ hai nắm tay, quyền ý bùng nổ, Tào Thanh Dương hai nắm tay cùng đánh, vừa vặn “kẹp” chặt ánh đao.
Hắn kẹp ánh đao, ánh đao đẩy hắn trượt lui về phía sau.
Phành!
Sau lưng Tào Thanh Dương va mạnh vào cửa đá, đập đá vụn rơi ‘rào rào’.
“Minh chủ.”
Đám người Tiêu Nguyệt Nô vẻ mặt lo âu, không tự giác kéo giãn khoảng cách với đối thủ, phân tâm xem xét tình huống bên này.
“Khụ khụ...”
Tào Thanh Dương kịch liệt ho khan, hai nắm tay cùng ngực máu tươi đầm đìa.
Trong lòng đám người Võ Lâm minh rùng mình, chỉ một đao đã mang Tào Thanh Dương nửa bước tam phẩm đánh chật vật như thế.
“Không tệ, cách tam phẩm chỉ thiếu nửa bước, sinh mệnh lực cùng tính dẻo dai đã dần dần thoát ly hàng ngũ tứ phẩm.”
Thương Long đánh giá Tào Thanh Dương, giọng khàn khàn xen lẫn ghen tị: “Cho ngươi thêm vài năm thời gian, chẳng phải là tấn thăng tam phẩm? Tào Thanh Dương, ngươi chết không oan.”
Áo choàng bỗng phồng lên, hắn giơ cao đao trong tay.
Bảy tên đồng bạn phía sau làm ra động tác tương tự, khí cơ vặn vẹo không khí mang tám người nối liền cùng một chỗ, mang toàn bộ lực lượng tụ tập cho Thương Long.
Đao trong tay Thương Long trở nên nóng bỏng, tựa như không thể thừa nhận khí cơ mênh mông, ở bên bờ vực nóng chảy.
Thương Long không do dự nữa, bổ ra đao khí súc lực đã lâu này.
Sau khi bổ ra một đao này, Thương Long tập trung tinh thần đề phòng quanh mình. Thực lực Tào Thanh Dương xác định vững chắc là tiếp không nổi, mà phía sau hắn là nơi lão thất phu Võ Lâm minh bế quan.
Cho nên Hứa Thất An hoặc Tôn Huyền Cơ nhất định sẽ xuất hiện.
Nhưng, một màn kế tiếp ra ngoài Thương Long đoán trước, Hứa Thất An và Tôn Huyền Cơ đều chưa hiện thân ra tay, Tào Thanh Dương kia không biết sống chết hai cánh tay giao nhau ở ngực, thế mà lại mưu toan lấy thân thể máu thịt, chắn một đao siêu phàm?
“Minh chủ, né tránh!”
“Tào Thanh Dương ngươi đừng xúc động...”
Tiếng kinh hô trầm bổng, Tiêu Nguyệt Nô một kiếm đánh lui Liễu Hồng Miên, lao về phía cửa đá.