Bên kia, một chiếc xe ngựa hình thức bình thường đỗ ở Hứa phủ, một phụ nhân diện mạo bình thường, xách làn váy nhảy xuống xe, đủng đỉnh đi đến cửa phủ.
Ngoài cửa một đôi thị vệ mặc áo giáp, cầm binh khí gác.
Hứa phủ nay địa vị đã khác xưa, trong phủ ngoài phủ đều an bài cao thủ hộ vệ, còn có trạm gác ngầm của Đả Canh Nhân ở phụ cận ẩn núp.
“Ta cùng Hứa Thất An là bạn cũ.”
Mộ Nam Chi hướng tới thị vệ nói: “Hắn mời ta đến phủ ở một lát.”
Sáng sớm hôm nay, trong cung phái người tới nói, Hứa Thất An nhờ hoàng đế chuyển lời cho nàng, hy vọng nàng từ Ti Thiên Giám dọn ra, đến Hứa phủ ở thời gian ngắn.
Ở trong mắt Mộ Nam Chi, họ Hứa đây là đang biến tướng lấy lòng nàng, Ti Thiên Giám tốt nữa, cũng là địa bàn người khác.
Hứa phủ là nhà của hắn.
Hai thị vệ liếc nhau, người bên trái nói:
“Ngài chờ một lát.”
Vội vàng vào phủ bẩm báo.
Một lát sau quay về, dẫn Mộ Nam Chi mời vào.
Theo thị vệ xuyên qua ngoại viện, đi qua hành lang khúc chiết, Mộ Nam Chi ở nội sảnh gặp được thẩm thẩm quần áo ngăn nắp đẹp đẽ, dung mạo diễm lệ động lòng người.
Thẩm thẩm cũng thấy người phụ nữ thị vệ mang vào, thẩm thẩm thầm nhủ không đúng, nữ nhân như vậy, sao có khả năng được cháu ta nhìn trúng.
Nàng nghe nói có nữ nhân tới trong nhà, tự xưng cháu trai xui xẻo tự mình mời, phản ứng đầu tiên là cháu trai ở bên ngoài chọc nợ phong lưu về nhà, chung quy không tiện từ chối nhỉ, vì thế cho phép đối phương vào phủ.
Sau khi thấy rõ diện mạo nữ nhân, thẩm thẩm cảm thấy không thích hợp.
Lấy tính nết phong lưu háo sắc của cháu trai, nữ tử hắn nhìn trúng, nhất định tuổi mới mười sáu, xinh đẹp như hoa.
Mà người phụ nữ trước mắt, dung mạo bình thường, ngũ quan bình thường, trừ bộ ng ực ngạo nhân, cùng với mông to nhìn qua là biết sinh đẻ tốt, không có điểm sáng nào nữa.
Tuổi thoạt nhìn xấp xỉ với mình.
Đại Lang tuyệt đối chướng mắt nữ nhân như vậy.
“Ồ...”
Thẩm thẩm đánh giá nàng, nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là người lúc trước Phật môn đấu pháp, ngồi xe ngựa nhà ta cùng đi Ti Thiên Giám xem đấu pháp.”
Hơn nữa còn chê bai Linh m là con gái nhà thân thích... Thẩm thẩm thù dai nói thầm một câu.
“Ngươi còn nhớ ta nha!”
Mộ Nam Chi gật gật đầu, có chút kinh ngạc trí nhớ của thẩm thẩm, nàng ở nội sảnh nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã bị Cửu Tinh Lan bày ở trên giá trang trí hấp dẫn.
Thẩm thẩm đánh giá nàng, hỏi:
“Ninh Yến bảo ngươi đến?”
“Chẳng lẽ là ta tự mình đến?”
Vương phi ngạo kiều quen rồi, lẩm bẩm: “Nếu không phải hắn bám dính mời mãi, ta không thèm đến đâu.”
Nào ngờ thẩm thẩm cũng là ngạo kiều, nghe xong trong lòng liền không vui.
“Chậu hoa lan này của ngươi nuôi không tốt, nó khát rồi, muốn uống nước. Xem làm nó ủ rũ kìa.” Mộ Nam Chi đi đến trước giá, đùa nghịch Cửu Tinh Lan.
“Á, ai cho ngươi động vào nó!” Thẩm thẩm nhất thời dựng ngược lông mày lá liễu.
Chậu Cửu Tinh Lan này là vật yêu thích của nàng, hoa này tính chịu rét cực cao, chỉ nở hoa mùa đông, tổng cộng chín đóa, mỗi một đóa màu sắc đều khác nhau, tươi đẹp động lòng người, xưng Cửu Tinh Lan.
Loại hoa này tính chất thưởng thức cực cao, là tình yêu của đám quan to hiển quý, nghe nói lúc ban đầu là từ Trấn Bắc vương phủ tuồn ra.
Mặt khác, hoa này quý giá nhất ở chỗ, nó rất khó nuôi dưỡng, dẫn tới số lượng thưa thớt.
Cửu Tinh Lan là tiền thủ phụ thiên kim Vương Tư Mộ tặng cho thẩm thẩm, dùng để lấy lòng mẹ chồng tương lai.
Đừng nói là Mộ Nam Chi, trong nhà ai cũng không cho động vào, cho dù là con gái út Hứa Linh m thẩm thẩm thương yêu nhất, vậy cũng là động lần nào đánh lần đó.
Thẩm thẩm vốn nuôi nó rất tốt, nhưng không biết làm sao vậy, nửa tháng trước, cánh hoa đột nhiên tàn úa, nó chưa từng nở hoa nữa.
“Nó khát rồi.”
Mộ Nam Chi lặp lại một lần.
“Ngươi làm sao biết nó khát, nó nói cho ngươi?” Thẩm thẩm hầm hừ nói:
“Cửu Tinh Lan có thể chịu rét, không cần tưới nhiều nước, năm ngày tưới một lần là được rồi.”
“Vậy vì sao ủ rũ?” Mộ Nam Chi một lời vào thẳng trọng tâm.
Thẩm thẩm bị nghẹn, giải thích:
“Bởi vì nó yểu điệu.”
Mộ Nam Chi chỉ vào chậu than đầu thú trong phòng, tức giận nói:
“Ngươi ngày nào cũng đốt than, trong phòng liền nóng, nó đương nhiên khát, lại còn dùng quy củ nuôi bên ngoài để nuôi nó, hoa tốt bao nhiêu để ngươi nuôi thành như vậy.”
Thẩm thẩm giận dữ, cảm giác mình ở trong lĩnh vực chuyên nghiệp gặp nhục nhã, cả giận nói:
“Ngươi biết gì về hoa? Ngươi hiểu gì về hoa!”
“Hiểu hơn ngươi!” Mộ Nam Chi đối chọi gay gắt:
“Ta còn có thể khiến nó lập tức nở hoa.”
“Vậy ngươi khiến nó nở đi.” Thẩm thẩm chống hông cười lạnh nói.
Mộ Nam Chi đảo tròng mắt, nói:
“Nếu ta khiến nó nở hoa, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ.”
Thẩm thẩm hầm hừ: “Một lời đã định!”
Mộ Nam Chi hướng tới Cửu Tinh Lan thổi nhẹ một hơi, kỳ tích đã xảy ra, Cửu Tinh Lan nhanh chóng kết ra nụ hoa, sau đó từ từ nở rộ, trong xanh biếc, trang trí chín đóa hoa sắc thái rực rỡ, trông rất đẹp.
Cái miệng nhỏ nhắn của thẩm thẩm há thành hình chữ “O”, biểu cảm cứng ngắc ở trên mặt.
Mộ Nam Chi thản nhiên nói:
“Gọi tỷ tỷ đi.”
Về sau ta chính là trưởng bối của Hứa Ninh Yến, hắn nếu còn dám động vào ta, chính là đại nghịch bất đạo.
...
Nam Cương, Nam Pháp tự.
Trên quảng trường ngoài tháp phong ấn, hào quang chợt lóe, áo xanh và áo trắng, cùng với Bạch Viên đeo gông gỗ, mang còng tay xiềng chân hiện thân.
“Người nào?”
Yêu binh tuần tra trên quảng trường phát hiện bọn họ, cầm vũ khí, hét lớn áp sát.
Đợi đến gần, thấy rõ diện mạo người tới, các yêu binh đều khom người, thái độ thay đổi hẳn:
“Ra mắt Hứa Ngân la.”
Hứa Thất An khẽ gật đầu, phóng thích khí tức, mấy hơi thở sau, Cửu Vĩ Hồ cưỡi gió mà đến, xuất hiện ở trên quảng trường.
Nàng có mái tóc màu bạc, trên đầu một đôi đuôi cáo lông xù, lụa che mặt, che đi dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Nửa thân trên là một tấm quấn ngực không rộng không hẹp, nửa dưới là váy ngắn da thú, cùng với một cái áo lông quấn quanh eo, nhìn qua như là váy phía trước xẻ tà.
Phía sau, chín cái đuôi cáo như có sinh mệnh, khi thì giống khổng tước xòe đuôi, khi thì hướng tới phương hướng khác nhau ngọ nguậy, đẹp tuyệt luân.
“Thanh kiếm trên đầu ngươi là thế nào.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa gặp mặt, ánh mắt liền nhìn chằm chằm chuôi kiếm trên thiên linh cái Hứa Thất An.
“Bị bạo hành gia đình...”
Hắn khoát tay, tỏ vẻ không muốn nói nhiều.