Mỗi khi nhăn mày cười, ngoái đầu nhìn lại, đều sẽ rút đi sự ngây ngô của thiếu nữ, giống như phu nhân ở lâu nơi nhà cao cửa rộng.
Nàng có mẫu tính hiền lành dịu dàng, cũng có mị hoặc động lòng người giống như nữ tử Hồ tộc khác.
Nữ tử thứ ba tên Linh Cơ, sự hoạt bát sáng sủa của nàng khiến Lý Linh Tố nhớ tới tân nhậm Giám chính Ninh Thải Vi của Ti Thiên Giám.
Khác nhau là, vị Giám chính kia trong hoạt bát sáng sủa lộ ra ngốc nghếch dễ thương, vô ưu vô lự, ngây thơ rực rỡ.
Mà Linh Cơ nữ tử Hồ tộc, càng nhiều là tinh quái, giảo hoạt đáng yêu.
Nhìn qua là biết tiểu yêu nữ thích trêu đùa người ta.
Tình duyên của ta lại tới nữa... Trong lòng Lý Linh Tố nghĩ, chợt sờ sờ thận, ở trong lòng bổ sung hai chữ: Đại khái!
“Quốc chủ và Hứa lang ra biển đã mấy tháng, chậm chạp chưa về, mà thế cục Cửu Châu càng thêm ác liệt.”
Dạ Cơ nhíu đuôi lông mày tinh xảo, mặt đầy lo lắng.
“Vị Hứa Ngân la kia nếu không có cách nào tấn thăng nửa bước Võ Thần, ra biển chính là đi một chuyến vô ích, bằng vào phụ thân Thần Thù ngăn không được siêu phẩm.”
Linh Cơ hai tay chống má, mở to đôi mắt sáng ngời, cười hì hì nói:
“Dạ Cơ tỷ tỷ là nhớ tình lang nhỉ, thân thể ở không lâu, có phải tịch mịch khó nhịn hay không. Khi nào mang tình lang của ngươi cho người ta mượn chơi chút.”
Dạ Cơ nhìn lướt qua thân thể non nớt mới có quy mô của thiếu nữ, khinh thường cười khì một tiếng.
Chín tỷ muội các nàng quan hệ cũng không phải tất cả đều là tương thân tương ái, trừ U Cơ mẫu tính tràn ngập thắng được các tỷ muội nhất trí tôn kính, Bạch Cơ mềm mại ngốc nghếch đáng yêu, còn chưa thể hóa hình thắng được các tỷ muội nhất trí yêu thích, giữa tỷ muội khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có lục đục với nhau.
U Cơ bấm tay búng “Bốp” ở cái trán trơn bóng của thiếu nữ, giọng điệu dịu dàng trách cứ:
“Nói chính sự đó, đừng càn quấy nữa.”
Linh Cơ ôm trán, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rầm rì nói:
“Dù sao chúng ta sớm hay muộn phải gả cho Hứa Ninh Yến, Thanh Cơ tỷ tỷ từng nói, nương nương quá nửa trốn không thoát ma trảo của Hứa Ngân la. Vậy nương nương nếu theo Hứa Ngân la, chúng ta không phải cũng là của hồi môn sao.”
Thanh Cơ khẽ biến sắc:
“Nói hươu nói vượn, ta cũng chưa từng nói như vậy.”
Cái gì? Các nàng cũng là tiểu thiếp định sẵn của thằng nhãi Hứa Ninh Yến đó sao, sao có thể như vậy, Hứa Ninh Yến tên cẩu tặc này, lão tử chưa bao giờ thấy ai háo sắc như thế, quá đáng lắm rồi, quá đáng lắm rồi... Sắc mặt Lý Linh Tố chậm rãi cứng đờ.
Lúc này, hắn cảm nhận được tim đập nhanh quen thuộc.
Lấy ra mảnh vỡ Địa Thư xem truyền thư.
【 2: Sư ca, việc lớn không ổn, mau bảo Thần Thù đến Lôi Châu cứu mạng... 】
Sắc mặt thánh tử trầm xuống, lấy chỉ thay bút, viết tin tức:
【 7: Có chuyện gì, các ngươi không phải từ Tây Vực rời khỏi sao. 】
Hắn bút pháp như bay, tốc độ có thể so với cuồng thảo*.
Nhưng bên đó hồi lâu không ai đáp lại, cách thời gian nửa chén trà nhỏ, rốt cuộc có người hồi âm, nhưng không phải Lý Diệu Chân, mà là Sở Nguyên Chẩn:
【 4: Phật, Phật Đà đến đây... 】
... Cả người Lý Linh Tố lạnh toát một trận, lưng giống như có con rắn lạnh như băng bò qua, dọc theo xương sống chạy thẳng lên thiên linh cái, da đầu nháy mắt phát tê.
【 7: Chuyện là thế nào? 】
【 7: Không phải mới vừa nói Phật Đà mất đi khí vận, không thể mở rộng nữa sao? 】
【 7: Các ngươi nói chuyện đi... 】
Hắn liên tục truyền thư qua ba lần, lại trâu đất xuống biển, không có đáp lại.
Lý Linh Tố ‘vù’ từ trên ghế bắn lên, nắm chặt mảnh vỡ Địa Thư trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía bốn nàng cơ, thanh âm mang theo vài phần bén nhọn:
“Phật Đà đến rồi.”
Bốn nàng cơ lập tức nhìn tới, khẽ biến sắc, Dạ Cơ truy hỏi:
“Phật Đà đến rồi là có ý tứ gì?”
Thiếu nữ Linh Cơ hoảng sợ nhìn chung quanh, yên lặng tới gần U Cơ.
Lý Linh Tố vốn định mang Địa Thư cho các nàng xem, lại nhớ tới nội dung truyền thư đã biến mất, tốc độ nói cực nhanh giải thích:
“Đồng bạn của ta truyền thư cho ta, bảo ta mau chóng mời Thần Thù đại sư tới Lôi Châu giúp đỡ.”
Lôi Châu là châu sát phía Tây nhất của Đại Phụng, giáp với Tây Vực.
“Vì sao là Lôi Châu?”
Dạ Cơ vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa hỏi.
Ta làm sao biết... Lý Linh Tố lắc đầu, cùng ba nàng cơ theo bước chân của Dạ Cơ, ra khỏi đại điện, ở chùa Nam Hoa lầu các trải rộng lên xuống vài cái, tới ngoài tháp phong ấn.
Cửa tháp đóng chặt, trong khe cửa lộ ra một mảng ánh đèn nhỏ bé.
U Cơ khí chất ung dung như phu nhân uyển chuyển gót sen đi lên, giơ tay, tay áo tơ lụa trượt xuống, gập lại cổ tay trắng như tuyết, gõ gõ cửa tháp, thấp giọng nói:
“Thần Thù đại sư, ngài tu luyện xong chưa.”
Khi Dạ Cơ đến, gặp đúng lúc Thần Thù tu hành, mà Lý Linh Tố lại từ trong diễn đàn Địa Thư nói chuyện phiếm biết được kết quả thăm dò Tây Vực, biết tình cảnh đám người Lý Diệu Chân an toàn, liền không quấy rầy nửa bước Võ Thần nữa.
Thậm chí còn muốn cùng mỹ nhân Hồ tộc phong thái khác nhau gặp gỡ một hồi nhân duyên bất ngờ.
Đương nhiên, sau khi biết mấy nữ tử Hồ tộc này là tiểu thiếp của Hứa Thất An, thánh tử liền không thèm quan tâm các nàng nữa.
“Chuyện gì!”
Trong tháp truyền đến giọng nói hùng hậu trầm thấp của Thần Thù.
U Cơ tìm từ ngắn gọn mang tình huống báo cho Thần Thù.
Cửa tháp tự động rộng mở, ánh nến như nước chảy đổ nghiêng ra, bóng người cao lớn của Thần Thù chậm rãi đi ra.
Bộ dáng hắn biến đổi to lớn, cao bảy thước, không khác gì nam giới trưởng thành, ngũ quan tuấn lãng, trắng trẻo sạch sẽ, là tăng nhân trẻ tuổi có vẻ ngoài phi thường không tệ.
Đây mới là bộ dáng lúc ban đầu của hắn, nói chuẩn xác, là bộ dáng lúc ban đầu của Thần Thù, mà không phải Tu La vương.
Tu La tộc đặc thù bề ngoài quá mức rõ ràng, Thần Thù nếu là bề ngoài Tu La vương, cửu vĩ hồ cũng sẽ không biết lão cha mình là Tu La vương.
Thần Thù càng không có khả năng lúc ở A Lan Đà tu hành, giấu được một đám tăng nhân.
“Ta biết rồi.”
Thần Thù khẽ gật đầu, ngay sau đó, bóng người biến mất ở trước mặt mọi người.