Cũng có công tử ăn chơi trong kinh thành không có việc gì, quan viên xin phép ra ngoài xem Thiên Nhân chi tranh, cùng với giai tầng các quý tộc như huân quý.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu Quốc Tử Giám cùng học sinh thư viện Vân Lộc, cùng với Vương Tư Mộ thiên kim hào môn như vậy.
Những người này đều mang theo mười mấy tới mấy chục thị vệ, mãnh liệt dọn dẹp, độc chiếm một khu vực.
“Dọn sân.”
Chọn trúng một khu vực tốt Hoài Khánh phất phất tay, mệnh lệnh các thị vệ làm việc.
“Lại có đại nhân vật đến rồi.”
“Nữ tử kia thật xinh đẹp, a... Bên cạnh thế mà có nhiều Kim la như vậy hộ vệ?!”
Nhân sĩ giang hồ bị xua đuổi tựa như đã quen, hùng hùng hổ hổ chuyển đổi trận địa, nhân tiện hóng hớt thân phận Hoài Khánh.
“Nàng là trưởng công chúa Đại Phụng chúng ta, phong hào Hoài Khánh.” Một vị nhân sĩ kinh thành nói.
“Nhớ ra rồi, ngày đó đấu pháp, nàng ngồi ở trong lán vàng.”
“Công chúa Đại Phụng chúng ta thế mà là người đẹp quốc sắc thiên hương bậc này, kết hôn chưa? Phò mã là ai?”
“Bốn vị công chúa của hoàng thất đều chưa xuất giá, còn ở trong khuê phòng. Vị kia bên cạnh nàng, là nhị điện hạ Lâm An. Ta cảm thấy Lâm An công chúa...”
Vốn muốn đánh giá vài câu, nhưng nghĩ đến các Kim la tai thính mắt tinh, rất có thể nghe thấy bên này nghị luận, lập tức câm miệng, không dám tùy tiện đánh giá về công chúa.
Phiếu Phiếu ở trong đám người nhìn chung quanh, nhíu mày nói: “Cẩu nô tài đâu, Hoài Khánh, cẩu nô tài ở đâu.”
Hoài Khánh không để ý tới nàng.
“Tránh ra tránh ra...”
Lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến, Phiếu Phiếu cùng Hoài Khánh quay người nhìn lại, mấy chục giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí, vung vỏ đao đuổi đám người.
Các giáp sĩ bảo vệ xung quanh một nữ tử đội nón, nón rủ xuống lụa mỏng, bên trong còn có một cái khăn che mặt, võ giả tu vi cao tới đâu, cũng không cách nào xuyên thấu qua hai tầng phòng hộ, thấy chân dung của nữ tử.
“Vương phi tới rồi, chúng ta đi chào hỏi đi.” Phiếu Phiếu nhìn về phía Hoài Khánh.
Hoài Khánh lạnh nhạt quay mặt, khinh thường để ý.
Các kim la nhao nhao quay đầu, đánh giá vương phi bị phủ vệ vây quanh, trong mắt tràn đầy tò mò.
Trấn Bắc vương phi được coi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, nhưng chân dung có ít ai nhìn thấy, Kim la ở đây không phải lần đầu tiên thấy nàng, nhưng mỗi lần đều là làm tầng tầng phòng hộ, không có duyên được thấy phương dung.
“Ngay cả nàng cũng đến đây, lần trước đấu pháp cũng chưa kinh động vương phi.” Khương Luật Trung cảm khái.
“Đấu pháp huyền ảo vô cùng, có cái gì đáng coi, đạo môn Thiên Nhân chi tranh sáu mươi năm một lần, ấp ủ hơn tháng, không có ai không hiếu kỳ.” Trương Khai Thái nói.
Lúc này, vừa tới giờ Mão, ba khắc đồng hồ nữa, là Thiên Nhân chi tranh.
Bờ sông Vị Thủy tụ tập mấy trăm hơn một ngàn người, kiễng chân chờ mong đối với chiến đấu kế tiếp, vẻ mặt dân chúng là cao hứng phấn chấn, tựa như họp chợ.
Ngoài đám người đã dựng lên mái che nắng, bán nước trà cùng đồ ăn sáng, giá so với sạp ở nội thành còn đắt hơn.
Vẻ mặt nhân sĩ giang hồ là chờ mong mà lại hưng phấn, Thiên Nhân chi tranh sáu mươi năm một lần, mỗi một lần đều là thịnh thế của Đại Phụng giang hồ, gần với đại hội võ lâm mười ba năm một lần.
“Ôi chao, các ngươi xem, Liễu Vân của Song Đao môn đến rồi, vị kia bên cạnh nàng có phải môn chủ Trình Hận Sinh hay không?” Có người kêu lên.
Theo tiếng nhìn lại, một đám nhân sĩ giang hồ mặc nai nịt gọn gàng đi tới, đặc điểm của bọn họ chính là lưng hai thanh loan đao, làn da ngăm đen, lông mày ánh mắt sắc bén.
Trong đó một vị tiểu nương đeo song đao đặc biệt xinh đẹp, làn da là màu tiểu mạch, mắt linh động sắc bén, tựa như con báo cái mạnh mẽ, cực có dã tính.
Nàng theo phía sau một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên đó khí tức nội liễm, giống như không bộc lộ sắc bén bằng môn nhân phía sau.
...
“Người của Lư Nhai Kiếm Các cũng đến rồi, Hồ Điệp Kiếm Lam Thải Y thật xinh đẹp, danh bất hư truyền.”
“Các chủ Lam Hoàn bây giờ là tu vi gì? Ta nhớ năm trước đồn đãi hắn đã đột phá trở thành tứ phẩm võ giả.”
“Ta nhìn thấy Dung Dung cô nương của Vạn Hoa Lâu, hề hề, quả nhiên là tiểu yêu tinh dụ người.”
“Mấy hòa thượng kia có phải Thanh Long Tự hay không?”
Theo thời gian quyết chiến tới gần, càng lúc càng nhiều cao thủ môn phái giang hồ đến, bọn họ khác với tán tu, là “đại nhân vật” có địa bàn có danh hiệu.
Các chủ Lư Nhai Kiếm Các, Lam Hoàn chọn một vị trí tốt tầm nhìn trống trải, sau đó nghiêng đầu, đánh giá môn chủ Song Đao môn cách đó không xa, ôm quyền nói:
“Đều nói môn chủ Song Đao môn tu vi sâu không lường được, hôm nay vừa thấy, danh bất hư truyền.”
Lời dạo đầu rất bình thường.
Song Đao môn chủ làn da ngăm đen, bộ dạng nghiêm túc theo đó nhìn qua, thản nhiên nói: “Lam Các chủ quá khen rồi, ta không bằng ngươi.”
Hắn còn chưa tới tứ phẩm.
Cái gì? Môn chủ Song Đao môn không bằng Các chủ Lư Nhai Kiếm Các?
Mắt nhân sĩ giang hồ xung quanh sáng lên, vì hóng được một tin lớn mà phấn chấn, tương lai lúc chém gió với người thân bạn bè, thì có thể dùng “cơ mật” này để thu hút sự chú ý.
Hồ Điệp Kiếm Lam Thải Y diện mạo ngọt ngào, khí chất hoạt bát, nhìn về phía Song Môn nữ hiệp Liễu Vân làn da màu tiểu mạch, ánh mắt hai bên vừa tiếp xúc, Lam Thải Y kiêu ngạo ưỡn ngực.
Liễu Vân thì nheo mắt, khinh thường dời tầm mắt đi.
Lam Hoàn tiếp tục nói: “Môn chủ, Thiên Nhân hai tông so đấu, ngươi cảm thấy bên nào phần thắng lớn hơn?”
“Thiên Nhân hai tông đấu mấy ngàn năm, đều có thắng bại, chúng ta không đi quản ai cao ai thấp. Nhưng, hai người Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân, ta cảm thấy Sở Nguyên Chẩn phần thắng cao hơn.” Môn chủ Song Đao môn nói.
“Vì sao?” Lam Hoàn cười hỏi lại.
“Sở Nguyên Chẩn ở sáu năm trước, đã được Ngụy Uyên coi là kinh thành đệ nhất kiếm khách, mà khi đó, Lý Diệu Chân còn vị thành niên, chỉ bằng phần nội tình này, đã thắng Lý Diệu Chân.” Môn chủ nói.
Lam Hoàn lại có cái nhìn khác, nói: “Ngươi có điều không biết, Sở Nguyên Chẩn kia là ký danh đệ tử của Nhân tông, đi là hệ thống võ phu, tu là kiếm đạo Nhân tông.
“Con đường xảy ra vấn đề, mà Lý Diệu Chân là Thiên tông thánh nữ chính thống.”
Thế mà còn có những tin sau màn này... Quần chúng hóng hớt nghe say sưa.
Đột nhiên, có dân chúng kinh thành cao giọng hỏi: “Hai người này, so với Hứa Ngân la của chúng ta như thế nào?”
Lam Hoàn nghe vậy, cười mà mặc kệ, chưa trả lời.
Môn chủ Song Đao môn cười khẩy một tiếng.
“Hắc, hai tên thất phu các ngươi, thế này tính là ý tứ gì.”
Dân chúng kinh thành mất hứng.