Trần Nhĩ hạ giọng, thử một câu.
Thấy Tịnh Duyên tư thái nghiêm túc nghe động tĩnh quanh mình, mọi người trong sảnh cũng theo đó khẩn trương hẳn lên, nắm chặt đao trong tay, cảnh giác nhìn quanh.
Bọn họ ban đêm tuần phố, đề phòng là ai?
Không phải chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt, Sài Hiền kia.
Lúc chưa gặp được khác thường, đoàn người có thể hi hi ha ha. Nhưng vừa có gió thổi cỏ lay, trong lòng đám đội viên tuần tra tầng dưới chót của giang hồ này lập tức sợ tới một nửa rồi.
Dù sao Sài Hiền ở Tương Châu, là nhân vật cấp đỉnh phong, ngũ phẩm Hóa Kình, nghe nói còn có thể thao túng bốn thiết thi.
“Ở dưới sông.”
Tịnh Duyên mở mắt ra, trầm giọng nói.
Dưới sông? Trong lòng Trần Nhĩ rùng mình, ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng “ào ào” từ ngoài quán rượu truyền đến, giống như có cái gì phá nước mà ra.
Mọi người trong phòng cũng nghe thấy, mười mấy ánh mắt đồng thời nhìn phía cửa chính đóng chặt của quán rượu, như đối mặt đại địch..
Tiếng nước liên tiếp vang lên, càng lúc càng nhiều thứ phá nước mà ra.
Ngay sau đó, cửa chính quán rượu vang to “RẦM”, bị bạo lực mạnh mẽ phá vỡ.
Một bóng người lao vào quán rượu, hắn mặc quần áo rách nát, cả người phát ra mùi thối, mái tóc như cỏ khô bị nước sông ngâm ướt, kề sát khuôn mặt không có chút màu máu, hai mắt một mảng đục ngầu, tĩnh mịch nặng nề.
Mà ở phía sau hắn, là càng nhiều “đồng bạn”, bọn họ bình tĩnh hơn nữa lạnh lùng nhìn mọi người trong quán rượu.
Thoạt nhìn, ít nhất có hơn bốn mươi.
Một màn âm trầm khủng bố này, đổi thành người thường, hoặc là người giang hồ tầng dưới chót quận huyện khác, chỉ sợ bị dọa vỡ cả tim.
Cũng may nhân sĩ Tương Châu, đối với hành thi cũng không xa lạ, mưa dầm thấm đất, không có loại sợ hãi như e ngại quỷ thần kia, hành thi đối với bọn họ mà nói, không khác gì bầy sói trong núi.
“Các huynh đệ, chuẩn bị!”
Trần Nhĩ hét lớn một tiếng, từ trong cái sọt bên chân móc ra một cái lưới lớn, bỗng nhiên vung ra, bao phủ về phía hành thi.
Ngay sau đó, hắn ba bước chỉ bước hai bước, giơ tay chém xuống, hung hăng chém về phía cổ của hành thi phá vỡ cửa chính quán rượu.
Phốc!
Lưỡi đao kẹt ở chỗ cổ, chưa thể mang cái đầu chém bay.
Hành thi tuy không đao thương bất nhập như thiết thi, nhưng lúc còn sống đều là giang hồ hảo thủ, trải qua tinh huyết nuôi nấng, thể phách so với Luyện Tinh cảnh bình thường càng mạnh hơn.
Hành thi mở ra cái mồm mùi tanh hôi xộc vào mũi, bộ răng vàng hướng cổ Trần Nhĩ cắn tới.
“Hắn” tốc độ tấn công quá nhanh, không thua gì cao thủ Luyện Khí Cảnh, dẫn tới Trần Nhĩ hoàn toàn không làm ra được động tác tránh né, trong lòng dâng lên ý niệm tuyệt vọng.
Đại sư cứu ta... Trong lòng Trần Nhĩ điên cuồng hô.
Sau đó, trong tầm mắt hắn, đầu hành thi xoay tròn bay đi, thân thể đột nhiên đọng lại, tiếp đó ngã xuống thẳng tắp.
Tịnh Duyên cầm giới đao, run lên thi thủy trên lưỡi đao, thản nhiên nói:
“Phá cửa sổ đào tẩu, những hành thi này không phải thứ các ngươi có thể đối phó.”
Lấy thủ đoạn điều khiển thi thể của người phía sau màn, muốn giải quyết đám nhân sĩ tầng dưới chót chưa có phẩm cấp này là nhẹ nhàng dễ dàng.
Trần Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, chưa cậy mạnh, cảnh báo: “Đại sư, mau dùng Phật châu thông báo đồng đạo khác.”
Tịnh Duyên không quan tâm, bước vòng cung đón đầu đám hành thi lao tới, giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống, chém bay từng cái đầu.
Thấy thế, đám người Trần Nhĩ không do dự nữa, hướng cửa sổ hai bên sảnh lớn chạy vội đi, húc cửa sổ bỏ chạy.
Không có hành thi đuổi bắt bọn họ, mục tiêu rõ ràng lao về phía Tịnh Duyên.
Phốc phốc phốc...
Một rồi lại một cái đầu bay lên, hành thi ở dưới đao của võ tăng Tịnh Duyên không địch nổi một hiệp.
Nhưng hắn khống chế rất tốt lực lượng của mình, bảo trì ở bộ dáng ngũ phẩm sơ kỳ.
Dù sao lập tức bày ra chiến lực tứ phẩm đỉnh phong, sẽ chỉ dọa đối phương đi mất.
“Keng!”
Hắn chém một đao về phía cổ của hành thi nào đó, rốt cuộc mất đi tư thế thế như chẻ tre, đầu của hành thi kia chưa bay lên, cổ bắn ra tia lửa chói mắt, chợt lóe rồi biến mất.
Thiết thi!
Đây là một thiết thi.
Thiết thi gặp công kích chặt đầu, hoàn toàn không thèm để ý lưỡi đao của Tịnh Duyên, dang đôi tay ôm ngược lấy hắn, mở ra cái mồm tanh hôi, cắn về phía cổ Tịnh Duyên.
Rắc!
Răng vàng bắn bay đi, “hắn” như là cắn phải vàng.
Cả người Tịnh Duyên ánh vàng rực rỡ, tựa như bức tượng đúc bằng vàng, ở nháy mắt thiết thi ôm lấy hắn, Tịnh Duyên đã mở ra Kim Cương Thần Công.
Không chờ Tịnh Duyên giãy thoát thiết thi ôm, lại có ba hành thi lao tới, đánh bay “đồng bạn” chắn lối ven đường, một cái thít chặt sau gáy Tịnh Duyên, một cái ôm lấy hai chân hắn, một cái bẻ ngược hai tay của hắn.
Cường giả khóa nam.
Ngay sau đó, trực giác võ giả của Tịnh Duyên đưa ra phản hồi, đã phát hiện nguy hiểm.
Trên xà nhà đỉnh đầu, một bóng người mặc đồ đen, đội nón lao xuống, trong tay cầm một thanh trùy thép, trên trùy bao bọc khí cơ, đâm về phía thiên linh cái của Tịnh Duyên.
Người phía sau màn đã xuất hiện.
Tịnh Duyên mặt không đổi sắc, nạp y phồng lên, không che giấu thực lực nữa, khí cơ hung mãnh như là thuốc súng từ trong cơ thể nổ tung.
“ẦM!”
Bốn thiết thi nháy mắt nổ thành mảnh thi thể.
Tịnh Duyên nâng tay nắm chặt, bóp chặt cổ tay người áo đen, sau đó một đòn vật qua vai hung mãnh, mang hắn hung hăng vật xuống đất.
Trong tiếng vang lớn động lực kinh thiên, mặt sàn vững chãi đã nứt nẻ.
Nắm tay Tịnh Duyên đấm mạnh một phát ở bụng người áo đen, trực tiếp đánh tan Đồng Bì Thiết Cốt của đối phương.
Lúc này, hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi cứng ngắc, bởi vì chỗ hắn cầm cổ tay đối phương không có mạch đập.
Tịnh Duyên giật xuống nón của đối phương, bên trong còn có khăn che mặt, nhưng đã không cần đi giật khăn che mặt, Tịnh Duyên đã nhìn thấy mắt đối phương, đục ngầu trống rỗng, một mảng tĩnh mịch.
“Có khí cơ, nhưng không có mạch đập cùng tim đập... Đây là một con rối so với thiết thi càng cường đại hơn... Trúng kế rồi!”
Tịnh Duyên lập tức phản ứng lại.
Người phía sau màn chưa ra tay, hắn dùng thi vương này ngụy trang thành “người sống”, ra tay đánh lén, nếu mình ở trong công kích vừa rồi bị thương, vậy mình quả thật là tu vi ngũ phẩm, người phía sau màn sẽ lập tức hiện thân, phối hợp hành thi vây giết hắn.
Ngược lại, thì nói rõ mình che giấu thực lực.
“Ổn trọng ra ngoài dự liệu...”
Tịnh Duyên đi ra khỏi tửu quán, nhìn phía bóng đêm mờ mịt.
Hắn không chút hoảng hốt, tựa như có mười phần nắm chắc.
...
Ánh nến thiêu đốt, trong phòng ngủ ấm áp, Lý Linh Tố khoác áo bào, ngồi ở bên cạnh bàn, hưởng dụng đồ ăn ngon sau khi vận động.
Hắn vừa mới cho cô vợ xinh đẹp của người khác ăn no, thừa dịp Sài Hạnh Nhi còn đang trong dư vị, Lý Linh Tố lấy cớ nói mình đói bụng, sau đó ra ngoài gọi nha hoàn, hỗ trợ hâm rượu, làm nóng đồ ăn.