“Không lâu trước đây, hắn tới tìm ngươi, thật ra là muốn cáo biệt ngươi.”
Câu cuối cùng này, như là một cây kim đâm vào trái tim Lâm An, khiến nàng đau lòng thiếu chút nữa không thể hít thở.
Thì ra, hắn kéo thân thể bị thương nặng, là tới tìm ta cáo biệt.
Mà ta lại từ chối hắn ngoài cửa... Nước mắt lập tức trào lên, giống như nước lũ vỡ đê, rốt cuộc không thu được nữa, Phiếu Phiếu khóc không thành tiếng:
“Ta muốn mang hắn tìm về... Ta, ta còn có rất nhiều lời chưa nói với hắn.”
Cảm xúc hối hận lật sông nghiêng biển, nàng hối hận mình chưa gặp hắn một lần cuối cùng, nàng hận mình đã từ chối nam nhân kia kéo thân thể bị thương nặng chỉ vì cáo biệt nàng.
Bây giờ nam nhân kia đã rời khỏi, từ nay về sau sống chết khó đoán, gặp lại xa xa không hẹn.
Nước mắt mơ hồ tầm mắt, người ta ở thời điểm bi thương nhất, là sẽ khóc không mở được mắt.
Trong mông mông lung lung, nàng thấy một bóng người đi tới, đưa tay ấn đầu của nàng, ôn hòa cười nói:
“Điện hạ, bộ dáng ngươi khóc nhè xấu lắm.”
Phiếu Phiếu mở to mắt đẹp, sững sờ nhìn hắn.
Vài giây sau, nàng lau khô nước mắt, lại sững sờ nhìn về phía Hoài Khánh.
Hoài Khánh vẻ mặt vô liêm sỉ không thẹn với lương tâm.
Đổi là trước kia, Phiếu Phiếu nhất định nhảy tới liều với cô, nhưng bây giờ nàng không rảnh để ý Hoài Khánh, trong lòng tràn ngập vui sướng mất rồi có trở lại, bổ nhào vào trong lòng Hứa Thất An, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Mang mặt chôn ở chỗ cổ hắn, khóc thút thít nói:
“Cẩu nô tài, cẩu nô tài...”
Nàng ôm rất chặt, sợ buông lỏng tay, nam nhân này liền biến mất.
Hai người quen biết nhau đến nay, đây là hành động lớn mật nhất Lâm An từng làm, nếu nói trước kia thích là ngại bởi thân phận hai người, vụng trộm giấu ở trong lòng.
Như vậy bây giờ, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí, dám lao vào trong lòng cẩu nô tài.
Nước mũi nước mắt đều dính vào trên cổ ta rồi... Hứa Thất An nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm An, vừa muốn nói gì, chợt thấy sau gáy có sát khí.
Hắn núi lở phía trước mà mặt không đổi sắc chợt có sáng kiến, nói: “Điện hạ, ngài đừng ôm chặt như vậy, ta đau.”
Đau? Lâm An vừa quệt mũi, vừa ngẩng đầu, đôi mắt khóc đỏ lên nhìn hắn.
Hứa Thất An tuyệt đối không có ý tứ tranh công, trước mặt Lâm An, kéo vạt áo ra.
“A...”
Phiếu Phiếu kinh hãi lui về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm vết thương dữ tợn ở ngực hắn, cùng với cái đinh c ắm vào máu thịt kia. Đầu ngón tay nàng run run đặt ở ngực Hứa Thất An, nước mắt như vỡ đê, rất đau lòng.
Vừa thu hoạch Lâm An thương tiếc, vừa dẹp yên lửa giận của Hoài Khánh, Hứa Thất An bằng thao tác Hải Vương chuyên nghiệp của mình, thu hoạch hiệu quả hài lòng.
“Điện hạ.”
Hứa Thất An xoay người, hướng Hoài Khánh nói: “Ta đưa Lâm An trở về trước.”
Hoài Khánh mặt không biểu cảm, nhìn không ra vui giận.
...
Đi cung Thiều m, Phiếu Phiếu dán Hứa Thất An không buông, bảo cung nữ mang tới thuốc viên, thuốc bột tốt nhất, ý đồ chữa khỏi thương thế của hắn.
Sau khi thấy không có hiệu quả, lại khóc to lên.
Hứa Thất An lựa lời an ủi, rốt cuộc ngừng tiếng khóc, đổi thành nhỏ giọng nức nở.
“Mặc kệ thế nào, hắn chung quy là sủng ngươi thương ngươi nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi vẫn khó chịu, đúng không.”
Thân thể mềm mại của Phiếu Phiếu cứng đờ, lắc đầu, nức nở nói:
“Nhưng ta không hận ngươi nữa, ta không hận ngươi nữa...”
Quả nhiên, nàng lúc trước là có hận ta... Hứa Thất An nâng tay, đầu ngón tay chạm vào má nàng, mềm mềm, lành lạnh.
“Điện hạ.”
“Hả?”
“Ta muốn nếm son trên môi điện hạ.”
“Ô ô...”
...
Chiều tà.
Quan Tinh lâu, đài bát quái.
Hứa Thất An kéo thân thể bị thương nặng quay về, sắc mặt tái nhợt như cũ, trên khuôn mặt lại có một sự phấn khởi.
“Sự tình xử lý xong rồi?”
Giám chính ngồi ở bên bàn nâng mắt nhìn tới.
Hứa Thất An im lặng gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu dung nạp đi.”
Giám chính mở lòng bàn tay, Thất Tuyệt Cổ màu ngọc, bộ dạng bọ cạp im lặng nằm, như là một tiêu bản không có sinh mệnh.
“Dung nạp như thế nào?”
Lúc hỏi ra câu này, Hứa Thất An nghĩ là như thế nào ăn con Thất Tuyệt Cổ này.
“Trước nhỏ máu nhận chủ.”
Giám chính nói xong, đè lại cổ tay Hứa Thất An, từ đầu ngón tay hắn ép ra một giọt máu.
Giọt máu vô thanh vô tức bay về phía Thất Tuyệt Cổ, khi tới gần, cổ trùng vốn an phận thủ thường bỗng vội vàng xao động hẳn lên, xuất hiện giãy dụa kịch liệt, vô cùng khát cầu máu tươi.
Nó mở ra cái miệng dữ tợn, mang giọt máu nuốt vào trong bụng.
Mắt thường có thể thấy được, Thất Tuyệt Cổ màu ngọc biến thành màu đỏ tươi trong suốt, tiếp theo, nó từ lòng bàn tay Giám chính nhảy ra, lao về phía Hứa Thất An.
Thất Tuyệt Cổ dung nạp bảy đại cổ thuật vào một thân... Hứa Thất An không tránh, cũng không phản kháng, bình tĩnh nhìn Thất Tuyệt Cổ bổ nhào tới.
Cách gần, Hứa Thất An thậm chí có thể từ trong đôi mắt như đậu đen kia của Thất Tuyệt Cổ nhìn thấy một tia mừng rỡ như điên.
Cảm giác tựa như thiếu gia hư hỏng thấy tuyệt sắc mỹ nhân... Hứa Thất An vẻ mặt cổ quái lải nhải một câu, sau đó, hắn phát hiện Thất Tuyệt Cổ không thấy đâu nữa.
Đột ngột biến mất, như là lực lượng vô hình bỗng dưng lau đi.
Đây là đặc tính “không bị biết” thi thể Thiên Cổ Lão Nhân từng sử dụng? Không đúng, nó còn đó... Ngay sau đó, Hứa Thất An phủ quyết phán đoán của mình, ở trong tầm mắt hắn, nhìn thấy một mảng bóng ma mờ nhạt vòng đến phía sau hắn.
Sao cảm giác nó như là đang săn bắn?
Hứa Thất An đột nhiên sinh ra xúc động bảo vệ tốt sau gáy mình, lao về phía trước.
Cảm giác xúc động như vậy dâng lên, sau gáy liền đau đớn một trận, da thịt như là bị cái gì cứng rắn rạch ra.
Hắn nhất thời hiểu ra, vừa rồi sinh ra xúc động bảo hộ sau gáy, là hắn lưu lại báo động trước đối với nguy cơ.
Chỗ sau gáy, Thất Tuyệt Cổ màu đỏ lợi dụng đoạn cuối chân đốt bén nhọn, dễ dàng cắt da thịt Hứa Thất An, máu tươi đỏ sẫm chảy ròng ròng.
Nó mang một cái chân đốt của mình đâm thật sâu vào trong xương cột sống của Hứa Thất An, tựa như kết nối hệ thần kinh vị kí chủ này.
Hai mắt Hứa Thất An lập tức đỏ rực, trong cổ họng khó có thể điều khiển tự động phát ra tiếng gầm nhẹ, trên mặt thể hiện ra một loại điên cuồng đau đến mức tận cùng mới có..
“Nam Cương cổ thuật có bảy lưu phái, nhưng mặc kệ là lưu phái nào, các cổ sư đều sẽ bồi dưỡng một bản mạng cổ.”
Giám chính nâng tay, ép xuống, lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống, khiến Hứa Thất An không thể nhúc nhích, chỉ có thể thừa nhận đầy đủ thống khổ không thuộc về con người.