Hứa Thất An trêu ghẹo hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lời này làm cho ông lão im lặng, nhất thời có chút khó xử. Mẫu thân cùng muội muội? Không, không thể trẻ tuổi như vậy. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không có bộ dáng của mẹ con.
Vợ chồng? Ừm, cô gái trẻ kia có thể là thê tử của người này, mà người mỹ phụ là mẹ vợ.... Vậy cô gái mặc váy vàng hôm qua là ai?
Ông lão sống bằng đó năm, lại không đoán ra quan hệ hai bên.
"Nàng là thẩm thẩm của ta, còn đây là hai muội muội." Hứa Thất An nói xong, thấy ông lão lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Ông lão lắc đầu, nội tâm nói thầm chưa từng thấy người nào mua nhà còn mang muội muội cùng thẩm thẩm đi theo.
Bởi vì thẩm thẩm khẳng định là thê tử của thúc thúc hoặc bá phụ, là người họ khác, chứ không phải người nhà. Mang dì và em họ đi xem phòng ở, hắn chưa thấy bao giờ.
....
Thẩm thẩm tuy ngoài miệng chê tòa nhà bẩn thỉu, nhưng thật ra trong lòng rất hài lòng. Cũng là tam tiến đại trạch (nhà lớn ba gian), nhưng diện tích lớn hơn Hứa phủ ở ngoại thành không ít, vị trí cũng không cùng một cấp bậc.
Hứa phủ là nơi dành cho bình dân, không giống nơi này, nếu thật sự muốn phân chia, thì giống như nhà nông thôn so với biệt thự thành thị xa hoa.
Tuy nói đều là nhà đơn như nhau, nhưng khác nhau về bản chất.
Dùng một giờ cẩn thận xem xong toàn bộ tòa nhà, thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt đều rất hưng phấn, Hứa Linh Nguyệt còn âm thầm chọn xong phòng ở của mình.
Thẩm thẩm nói: "Căn nhà này sợ là 5.000 lượng còn chưa đủ mua."
Nàng lúc đầu chê là để trả giá, sau khi đi một vòng, đột nhiên phát hiện 5.000 lượng quá rẻ, thẩm thẩm đã nhận ra có điểm không thích hợp.
Hứa Thất An chỉ vào cái giếng cách đó không xa: "Trong đó có quỷ, ừm, là thật sự có quỷ, ta và Thải Vi cô nương đã kiểm chứng rồi."
Hai tiếng kinh hô vang lên, Hứa Linh Nguyệt cùng thẩm thẩm bị dọa đến mức thối lui ra phía sau Hứa Thất An, đôi tay nhỏ bé của Hứa Linh Nguyệt gắt gao túm lấy ống tay áo của đại ca.
Quỷ?
Hứa Linh m cũng thực sợ hãi, chạy đến ôm chặt chân đại ca, sau đó nhìn miệng giếng, vừa sợ hãi vừa nuốt nước miếng.
Khuôn mặt thẩm thẩm có chút trắng bệch, không muốn ở thêm một giây nào nữa: "Không mua nữa, trở về."
Nàng một tay ôm con gái, bước nhanh ra bên ngoài, bởi vì đi quá nhanh, dáng người lay động không ngừng, làm người ta nhìn mà hoa hết cả mắt.
Ông lão buồn bực nhìn Hứa Thất An: "Ngài đang trêu đùa ta đấy ư?"
Hứa Thất An khoát tay: "Đừng nói lời thừa, đi tới văn phòng môi giới trả tiền đặt cọc."
Hắn chưa nói mình đã giải quyết nữ quỷ, sợ người môi giới cố ý lên giá, trước khi sổ đỏ tới tay, tòa nhà này vẫn còn bị quỷ ám.
Trong xe ngựa đứng ở bên ngoài văn phòng môi giới là thẩm thẩm cùng hai vị muội muội đang ngồi, nghe nói Hứa Thất An đi trả tiền đặt cọc, thẩm thẩm thực tức giận.
"Ta sẽ không ở đó, để mình hắn ở lại là được, đồ tiểu quỷ này chính là không muốn cho ba mẹ con chúng ta chiếm lợi." Thẩm thẩm tức giận nói.
"Đại ca không phải là người như thế." Hứa Linh Nguyệt ôm lấy cánh tay mẫu thân.
Nói tới đây thì Hứa Thất An đi ra, bước lên vị trí người lái, vén rèm đưa nửa cái đầu vào: "Đã sắp tới giờ ngọ, đi Quế Nguyệt lâu ăn cơm đi."
Thẩm thẩm quay mặt qua chỗ khác.
Hứa Thất An giải thích: "Nữ quỷ trong đó đã bị giải quyết, các ngươi không tin ta thì cũng phải tin thuật sĩ Ti Thiên Giám chứ?"
Hứa Linh Nguyệt cười gật đầu.
Thẩm thẩm kinh nghi bất định, nhìn chằm chằm Hứa Thất An: "Thật sao?"
"Ta lừa thẩm thẩm để làm gì."
Chờ xe đi vào Quế Nguyệt lâu, thuê một căn phòng, Hứa Thất An lấy ra tiểu kính Ngọc Thạch, truyền tin nói: 【 Số 2, ta nhớ rõ ngươi nói mình điều tra về người thao túng phía sau của nạn trộm cướp Vân Châu. 】
Truyền tin xong, hắn úp gương xuống mặt bàn, cúi đầu dùng bữa, sau một lúc lâu, tin tức đã được trả lời.
【 Số 2: Đúng vậy, trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ, ta phát hiện các nơi trong trại dự trữ không ít đồ quân nhu. Mấy thứ này không phải sơn phỉ có thể lấy được, ta hoài nghi sau lưng có thế lực chống đỡ. 】
Hứa Thất An hơi vuốt cằm, cái gọi là đồ quân nhu, chính là vật dụng cho quân đội, bao gồm trang bị, vũ khí các loại.
Đề tài này khiến số 4 hứng thú, từng làm quan viên Đại Phụng, hắn có vẻ để ý tình huống trong triều đình Đại Phụng.
【 Số 4: Có thể thử ra tay từ quan bản địa Vân Châu, đúng rồi, ta nhớ rõ Vân Châu có phiên vương. 】
【 Số 2: Quý vương chỉ là một Vương gia không có thực quyền, ta từng điều tra hắn rồi, không có vấn đề. 】
【 Số 3: Điều tra như thế nào? 】
【 Số 2: Phái người giám thị vương phủ. 】
.... Cái này cũng gọi là điều tra? Quá thiếu chuyên nghiệp. Hứa Thất An mắng trong lòng, truyền thư nói: 【 Ta biết người ủng hộ phía sau nạn trộm cướp ở Vân Châu. 】
"???"
Trong đầu số 2 cùng số 4 hiện lên liên tiếp những dấu chấm hỏi.
Số 3 lại đạt được tình báo gì? Vì sao số 3 luôn có thể tìm được nhiều tình báo như vậy. Tin tức kinh thành thì cũng thôi đi, dù sao xem như "địa bàn" của hắn, nhưng Vân Châu và hắn làm gì có chút quan hệ nào?
Ta tra xét lâu như vậy cũng không rõ ràng, sao hắn có khả năng biết được người ủng hộ phía sau nạn trộm cướp tại Vân Châu.... Số 2 biết rõ tính cách số 3, vẫn cho rằng hắn là một người đọc sách phẩm đức cao thượng, không có nghi ngờ, mà là trịnh trọng gửi tin:
【 Số 2: Ừm, số 3, ngươi nói tin tức cho ta biết, coi như ta nợ ngươi một nhân tình. 】
【 Số 3: Không cần, ta kính nể cách làm người của ngươi, tin tức này miễn phí. 】
Khi tình cảm không sâu, phải giao dịch chắc chắn, phòng ngừa bị chơi free. Trước lạ sau quen, khi phát triển tình cảm, thì phải giảm bớt lợi ích lẫn nhau trong khi giao dịch.
Miễn phí mới là quý nhất, bởi vì thay thế được giao dịch là tình cảm. Chờ tình cảm với nhau ngày càng thâm hậu, chuyện chơi free liền xuất hiện.... Không, bằng hữu thì sao có thể là chơi free, là giúp đỡ lẫn nhau.
Lần này hắn cho số 2 chơi free, ngày mai hắn có thể chơi free số 2.
【 Số 3: Là Vu thần giáo đông bắc, Vu thần giáo là kẻ phía sau màn của việc nạn trộm cướp hoành hành Vân Châu. Ừm, ta tin tức này không nhất định chuẩn xác, số 2 ngươi tạm thời coi như tham khảo đi. 】
Vu thần giáo dù không phải kẻ phía sau màn thúc đẩy nạn trộm cướp Vân Châu, thì cũng quá nửa không thoát được quan hệ, chuyện này thổ lộ cho số 2, Hứa Thất An vốn là muốn để số 2 đi điều tra.