Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu trực cả một đêm giãn ra vòng eo, kết bạn đi về phía cửa chính nha môn.
Giờ này, vừa lúc là thời gian điểm danh, không ngừng có đồng la Ngân la tiến vào, dọc theo đường đi, ánh mắt nhìn Tống Đình Phong là lạ.
Hôm qua, cảnh tượng hắn chịu nỗi nhục rúc hàng rõ ràng ở trong tầm mắt.
Tốt xấu cũng là Luyện Thần cảnh, một người rất có thiên phú, đáng tiếc xương cốt quá mềm, người như vậy tu vi cao tới đâu, cũng không làm nổi lãnh tụ.
Trước kia nhìn hắn cà lơ phất phơ, chỉ cảm thấy không đủ ổn trọng, bây giờ thấy, căn bản là không gánh nổi trọng trách.
Phát hiện ánh mắt đồng nghiệp quanh mình, ánh mắt Tống Đình Phong ảm đạm, sau đó lộ ra nụ cười chẳng hề để ý, vẫn duy trì tư thái cà lơ phất phơ.
Ánh mắt Chu Quảng Hiếu cất giấu bi thương.
Vốn, hắn cũng nên trải qua một lần nỗi nhục chui háng, là Tống Đình Phong cố ý giở trò đê tiện, vứt hết thể diện, mới khiến hắn tránh thoát Chu Thành Chú làm khó dễ.
Chu Quảng Hiếu biết tính cách mình, thà chết cũng không chịu nỗi nhục chui háng.
Hắn cuối năm sẽ thành thân, thành gia lập nghiệp, cuộc đời tương lai tốt đẹp chờ đợi hắn, Tống Đình Phong không muốn để cuộc đời tốt đẹp của huynh đệ tốt hủy hoại chỉ trong chốc lát, vì thế hắn mang tôn nghiêm của bản thân xé xuống, ném trên mặt đất để người ta hung hăng giẫm đạp.
Nhìn Tống Đình Phong ra vẻ thoải mái, Chu Quảng Hiếu lại nghĩ tới Hứa Thất An, hắn đi dứt khoát lưu loát, sau khi tin tức Ngụy Công chết trận truyền về kinh thành, hắn liền không thấy tung tích nữa.
Hứa phủ người đi nhà trống.
Tương lai hoặc là mai danh ẩn tích, hoặc là lưu lạc giang hồ.
“Nếu Ninh Yến ở đây, sẽ không nhìn ngươi chịu nhục.” Chu Quảng Hiếu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sau đó cùng chết với ta sao?”
Tống Đình Phong trừng mắt, tức giận nói: “Sau khi Ngụy Công chết, kinh thành liền không chứa nổi hắn nữa, đi vừa lúc tốt lắm, hắn không đi ta cũng muốn đuổi hắn đi. Không đi thì không làm huynh đệ nữa.”
Chu Quảng Hiếu nhếch miệng cười: “Cũng đúng.”
Tống Đình Phong bỗng nhiên “Phi” một tiếng, mắng: “Cũng không biết để lại địa chỉ. Ài, hy vọng cuộc đời này còn có ngày gặp lại.”
Vừa đi tới cửa, trước mặt liền bắt gặp Chu Thành Chú hông đeo bội đao, mặc sai phục Ngân la.
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cúi đầu, bước nhanh.
“Đứng lại!”
Chu Thành Chú thình lình lên tiếng, xoay nửa người lại, ngạo nghễ nhìn hai người, hỏi: “Nha môn điểm danh, hai người các ngươi muốn đi đâu?”
Đáng chết! Tống Đình Phong thầm mắng một tiếng, trên mặt nặn ra nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói:
“Chu Ngân la, hai chúng ta đêm qua trực, đang muốn về nghỉ ngơi.”
Chu Thành Chú kinh ngạc nói: “Các ngươi hôm qua trực đêm? Bản Ngân la sao lại không biết.”
Chu Quảng Hiếu lập tức nhướng mày.
Mệnh lệnh trực đêm qua, còn là Chu Thành Chú hạ đạt. Lý Ngọc Xuân vào đại lao, Chu Thành Chú “nhiệt tình” tiếp nhận hai người bọn họ.
Rất hiển nhiên, Chu Thành Chú là cố ý làm khó dễ bọn họ.
“Vâng vâng vâng, vậy có lẽ là chúng ta nhớ lầm.” Tống Đình Phong liên tục gật đầu, khúm núm: “Chúng ta quay lại luôn, quay lại luôn.”
Chu Thành Chú vốn đang muốn mượn cơ dạy dỗ một phen hai kẻ này, thấy họ Tống ti tiện như thế, lắc đầu bật cười.
Hắn lại hô hai người dừng lại, từ từ nói: “Tối nay trực, liền phiền hai người các ngươi, vất vả chút. Hai vị cùng Hứa Thất An nhân vật anh hùng của Đại Phụng là bạn tốt, đều là hạng người thủ đoạn cao siêu, người có năng lực thì vất vả mà.”
Đây là không cho người ta nghỉ ngơi, muốn làm bọn họ mệt chết tươi?
Nắm tay Tống Đình Phong vài lần nắm chặt, rồi lại buông ra, da mặt hơi run rẩy, nhưng hắn không dám đắc tội đối phương, khom người nói: “Rõ, rõ.”
Hắn lập tức xoay người, mang theo Chu Quảng Hiếu đi vào trong nha môn.
Phía sau truyền đến Chu Thành Chú cười nhạo nói: “Phế vật.”
Xung quanh, Đả Canh Nhân khát vọng Tống Đình Phong nam nhân một hồi vẻ mặt thất vọng, lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bọn họ không có cái dũng khí ngọc đá cùng vỡ kia, liền hy vọng người khác có, dùng người khác hy sinh để thỏa mãn tâm lý không cam lòng khó chịu của bọn họ.
Ngay lúc này, cửa nha môn truyền đến tiếng “Chậc chậc”: “Quan uy thật lớn nha, Chu Ngân la.”
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đằng trước chợt cứng ngắc, cả người cứng ngắc ở tại chỗ.
Đả Canh Nhân xung quanh cũng phản ứng xấp xỉ.
Con ngươi Chu Thành Chú hơi co rút lại, thanh âm này đã quen thuộc lại xa lạ, từng xuất hiện ở trong mơ của hắn vô số lần, giống như ác mộng.
Hắn vừa thống hận, nguyền rủa, lại vừa sợ hãi, uể oải, cho rằng mình căn bản không có hy vọng báo thù.
Bây giờ, người kia ngay tại phía sau hắn.
Hắn lại ngay cả dũng khí xoay người cũng không có.
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, hai chân Chu Thành Chú hơi phát run, lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Ai ngờ, tiếng bước chân lướt qua hắn, đi về phía Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.
Hứa Thất An mặc một bộ đồ xanh, trong tay cầm vũ khí giống như kiếm giống như đao kia, đá Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu mỗi người một cước, cười nhạo nói:
“Hai ngươi sống thoạt nhìn không được tốt lắm nhỉ.”
Chu Quảng Hiếu vẻ mặt kích động, lệ nóng lưng tròng..
Tống Đình Phong dỗi không quay đầu, nghẹn ngào mắng: “Đồ chó, ngươi sao còn chưa đi, ngươi ngại sống quá lâu rồi?”
Đả Canh Nhân xung quanh vừa kinh hỉ vừa hoang mang, cùng với lo lắng, Hứa Ninh Yến thế mà còn chưa đi, còn dám về nha môn Đả Canh Nhân, hắn không biết cha con Chu gia đã trở lại sao, hắn không biết Viên Hùng tiếp nhận chức vụ của Ngụy Công, thành Viên Công rồi sao?
Đúng, hắn không biết, tất cả cái này đều xảy ra ở hôm qua.
“Hứa Ninh Yến, ngươi đi nhanh đi.”
Trong đám người, có người nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này, Chu Thành Chú như là giãy thoát gông xiềng nào đó, một lần nữa khống chế hai chân, như nổi điên hướng chỗ sâu trong nha môn chạy như điên.
Lần này, các Đả Canh Nhân không còn băn khoăn, mồm năm miệng mười khuyên bảo:
“Hứa Ninh Yến? Ngươi không nên trở về, đi mau, mau ra khỏi thành.”
“Ninh Yến, nha môn Đả Canh Nhân bây giờ thuộc về Viên Hùng thống lĩnh. Hắn một lần nữa sử dụng cha con Chu Dương, Triệu Kim la cũng sắp bị tước quyền lực rồi.”
“Bây giờ nha môn Đả Canh Nhân là thiên hạ của Viên Hùng cùng cha con Chu gia, Chu Dương là tứ phẩm, ngươi mau rời đi.”
Hứa Thất An nghe vào trong tai, mặt không đổi sắc nhìn về phía Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu: “Mấy ngày nay đã xảy ra cái gì? Nói với ta?”
“Không bằng ta đến nói với ngươi, như thế nào?”
Chu Dương người chưa đến, tiếng đến trước.
Trong đại viện, trước mắt mọi người nhoáng lên một cái, đã xuất hiện bóng người ngang tàng của Chu Dương mặc sai phục Đả Canh Nhân, ngực thêu chiêng vàng.