【 6: Không cần lo, chúng ta cũng chưa gặp được Trác Hạo Nhiên, là Hứa thí chủ tập trung được vị trí Trác Hạo Nhiên, lợi dụng món pháp bảo đó có thể soi chiếu ngàn dặm. 】
Lý Diệu Chân và Sở Nguyên Chẩn ngẩn ra một phen, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, Lý Linh Tố thì lập tức nghĩ tới Hồn Thiên Thần Kính, dù sao pháp khí này hắn từng nắm giữ.
【 7: Hắc, Hứa Ninh Yến tên cẩu tặc này, đối với đường đệ thật đúng là hết lòng mà. 】
“Cẩu tặc Hứa Ninh Yến” là biệt hiệu thành viên Thiên Địa Hội hiểu lòng mà không nói ra đối với Hứa Thất An, ban đầu là từ trong miệng Dương Thiên Huyễn truyền lưu, về sau dần dần bị Lý Linh Tố “dẫn lưu” đến Thiên Địa Hội.
Kế tiếp, Hứa Tân Niên thông qua Hằng Viễn, mang vị trí Trác Hạo Nhiên, cùng với vị trí quân tiên phong gã dẫn dắt cùng bộ đội chủ lực phía sau báo cho đám người Sở Nguyên Chẩn.
【 6: Hành động định ở lúc hoàng hôn, hành động chém đầu nhất định phải nhanh, trong tiên phong quân có thể còn có tứ phẩm, mà trong đại bộ đội phía sau, tứ phẩm cao thủ càng nhiều. Năm dặm đường, đối với tứ phẩm cường giả mà nói cũng chỉ thời gian mười mấy nhịp thở.
【 Cho nên chúng ta phải chế định kế hoạch chi tiết. 】
...
Hoàng hôn, Trác Hạo Nhiên xách quần xuống giường, nhìn thiếu niên thanh tú hấp hối, ruột gan đứt từng khúc, cái này rõ ràng là sống không nổi nữa, tiêu hao chút dược liệu cùng đan dược quý giá, thật ra còn có thể cứu lại được.
Chỉ là vì một tù binh tiện dân, không đáng lãng phí dược liệu với đan dược.
Thiếu niên loại tư sắc này, trong quân doanh còn có rất nhiều.
Hơn nữa Trác Hạo Nhiên tuy không kiêng khem gì, nhưng bình thường vẫn thích ngủ nữ nhân, ngẫu nhiên nhàm chán, mới sẽ đổi khẩu vị một chút.
Thiếu niên thanh tú ở trong mắt hắn, vốn là đồ chơi dùng để xong một lần rồi vứt.
“Phế vật, ngay cả đàn bà cũng không bằng.”
Trác Hạo Nhiên đeo bội đao bên hông, nhổ một bãi nước bọt.
Ít nhất nữ nhân sẽ không chơi một lần là phế.
Nhìn thân thể thiếu niên gầy gò trên giường, Trác Hạo Nhiên không biết sao lại nghĩ tới đường đệ của Hứa Thất An, thiếu niên lang tuấn mỹ kia khiến hắn chịu đau khổ, suýt nữa bị quân pháp xử trí.
Môi hồng răng trắng, mặt mày có thần, bề ngoài đó so với đại đa số nữ nhân hắn từng gặp còn xuất sắc hơn.
“Hắc, nếu có cơ hội, thật ra cũng muốn nếm thử tư vị của hắn. Chậc chậc, lăng nhục đường đệ Hứa Thất An, cái này còn có cảm giác hơn so với ngủ nữ nhân của Hứa Thất An.”
Sau khi công hãm Tùng Sơn huyện, Trác Hạo Nhiên báo được thù lớn, đã không thống hận Hứa Tân Niên như vậy nữa.
Sát tâm tiêu trừ rồi, sắc tâm liền tới.
Hắn cho rằng, chỗ tốt của bắt tù binh Hứa Tân Niên, lớn hơn xa so với giết gã, tướng lĩnh thích đàn ông trong quân không ít, nghĩ hẳn rất thích thú lâm hạnh đường đệ của Hứa Thất An.
Trác Hạo Nhiên tới bên cạnh bàn, mang rượu mạnh trong bầu rượu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mười ba ngày sau, họ Hứa chết không có chỗ chôn, Vân Châu quân lại công hãm Ung Châu, như thế, đại cục Vân Châu vào làm chủ Trung Nguyên chính là ván đã đóng thuyền.
Ồ, còn có nữ đế kia, ngày nào đó đại quân đánh vào kinh thành, nàng nhất định trở thành đối tượng Vân Châu quân tranh nhau cướp đoạt.
“Trạm tiếp theo tàn sát tòa thành nào đây?”
Trác Hạo Nhiên nhìn bản đồ trên giá đứng, lâm vào trầm ngâm.
Đúng lúc này, trong quân trướng, hào quang chợt lóe, sáu bóng người xuất hiện như quỷ mị.
Ở giữa là một bóng lưng áo trắng, truyền tống trận chậm rãi rụt về dưới chân hắn. Bên trái là nữ tử trẻ tuổi mặc giáp nhẹ khoác áo choàng màu đỏ tươi, cùng với nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào, tuấn mỹ vô cùng.
Bên phải là kiếm khách thanh sam trên trán có một lọn tóc bạc; Người trẻ tuổi tuấn mỹ cầm một tấm gương đồng xanh; Hòa thượng trung niên dáng người khôi ngô, khổ lớn thù sâu.
Dương Thiên Huyễn, Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân, Lý Linh Tố... Con ngươi Trác Hạo Nhiên co lại, trong đầu hiện lên bức họa, tư liệu tương quan mấy người.
Trừ Hứa Tân Niên cùng hòa thượng đầu trọc không nhận ra, những người này tất cả đều là tứ phẩm.
Bọn họ sao lại làm được truyền tống chính xác như thế... Không có bất cứ sự do dự gì, hai chân Trác Hạo Nhiên không cần súc lực, hóa thành tàn ảnh lao về phía ngoài quân trướng, đồng thời hô lớn:
“Địch...”
Thanh âm khựng lại, cổ áo quấn chặt lấy cổ hắn, bội đao bên hông tự động ra khỏi vỏ, giận chém chủ nhân.
Vật phẩm trong quân trướng “leng keng rầm rầm” đánh về phía Trác Hạo Nhiên.
Ngay sau đó, những tạp vật này bị khí cơ tứ phẩm võ phu đánh bay hết, mắt thấy Trác Hạo Nhiên sắp phá tan quân trướng, Hứa nhị lang lật cổ tay, mang Hồn Thiên Thần Kính chiếu về phía Trác Hạo Nhiên.
Trong mặt gương đồng xanh chiếu rọi ra bóng người Trác Hạo Nhiên.
Thân thể gã theo đó cứng ngắc, không thể bước ra một bước nữa.
Lý Diệu Chân và Lý Linh Tố âm thần rời cơ thể, sư huynh muội nắm tay nhau lướt về phía vị võ phu lấy hiếu sát nổi tiếng này, cũng đồng thời vươn bàn tay, ấn lên ngực Trác Hạo Nhiên.
Phát lực hung mãnh!
Nguyên thần Trác Hạo Nhiên lập tức bị chấn động bật ra khỏi thân thể.
Ngay sau đó, phi kiếm sau lưng Sở Nguyên Chẩn ra khỏi vỏ, “Vù” một tiếng, xuyên thấu nguyên thần Trác Hạo Nhiên.
Tâm Kiếm!
Nguyên thần vốn bán hư ảo càng thêm ảm đạm.
Nguyên thần Trác Hạo Nhiên sau khi chống đỡ qua một kiếm này, lập tức trầm xuống, ý đồ trở về thân thể.
Nhưng lúc này, một mảng ánh sáng vàng đã lướt đến trước thân thể, cả người Hằng Viễn đại sư nhuộm sơn vàng, bước cong vặn lưng, cánh tay phải kéo về, tung một cú đấm.
Ầm!
Đầu của Trác Hạo Nhiên lập tức nổ thành dưa hấu, xương vỡ máu thịt bắn tung tóe.
Nguyên thần không thể trở về thân thể nữa, đành phải nhanh chóng bay lên, ý đồ thoát khỏi quân trướng.
Nhưng, âm thần Lý Diệu Chân và Lý Linh Tố, lại vào lúc này bắt được hai chân nguyên thần Trác Hạo Nhiên, ngăn cản hắn thoát đi.
Đối với đạo môn tứ phẩm chuyên tu nguyên thần mà nói, võ phu không có thân thể, chính là con kiến tùy ý nhào nặn.
Vù!
Phi kiếm của Sở Nguyên Chẩn quay về, một kiếm đâm thủng nguyên thần Trác Hạo Nhiên.
Vị tứ phẩm võ phu này phát ra rít gào thê lương không thành tiếng, sau đó tan thành mây khói.
Thành viên Thiên Địa Hội phối hợp ăn ý, lại kèm theo pháp bảo giúp đỡ, toàn bộ quá trình không vượt qua năm hơi thở.
Dương Thiên Huyễn thản nhiên nói:
“Đi!”
“Đợi chút!”
Lý Diệu Chân nhanh chóng nhìn lướt qua thiếu niên trên giường không một mảnh vải, đang hấp hối, nói:
“Dẫn hắn cùng đi!”