Lúc này, lão hán nhấc bầu rượu, cười nói: “Rượu này hâm nóng vừa đủ là được, sôi, mùi vị liền tan mất. Hậu sinh, nếm thử.”
Trong nhà không có chén dư.
Hứa Thất An nghiêng bầu rượu, uống một ngụm, mắt sáng lên, hương vị thơm ngon dịu, chua cay ngọt đắng đều có, lại vừa đủ. Sau khi nuốt rượu xuống, mùi thơm ngào ngạt giữa môi lưỡi thật lâu không tiêu tan.
Kinh thành rượu ngon nhiều đếm không xuể, nhưng loại rượu này, hắn quả thật lần đầu tiên nhấm nháp.
Lúc này, lại cho một đĩa gà luộc cùng lạc nấu muối thì tốt rồi... Trong lòng Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ, có chút sốt ruột không chịu nổi muốn tìm khách sạn ở lại, cùng vương phi chè chén đến bình minh.
Lão hán hài lòng gật đầu, thấy hắn một bộ dáng hồi vị ngân nga, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười.
“Nghe khẩu âm hậu sinh, không phải người địa phương Ung Châu nhỉ.”
“Đến từ kinh thành.”
Lão hán dâng lên kính trọng, nói: “Thì ra là nhân sĩ kinh thành, khó trách, hậu sinh cùng tức phụ của ngươi, thật sự là trai tài gái sắc.”
Này này, lão nhân gia ngươi nói lời này lương tâm thật sự có yên không... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải.
Vừa vặn lúc này, vương phi cùng tiểu phụ nhân đi ra, người sau sắc mặt tái nhợt như cũ, thân thể nhỏ nhắn yểu điệu bởi rét lạnh mà khẽ phát run.
Lão hán gọi hai người tới sưởi ấm, Hứa Thất An từ trong sắc mặt vương phi thấy được khác thường, như cực lực áp chế lửa giận.
“Làm sao vậy?”
Hứa Thất An mang ấm rượu đưa cho tiểu phụ nhân, ý bảo nàng uống một ngụm làm ấm người, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Nam Chi.
Lão hán thở dài một tiếng: “Trương thọt có phải lại đi đánh bạc hay không?”
Tiểu phụ nhân cúi đầu, gật gật đầu.
Thấy thế, lão hán bình luận: “Xem ra là không làm sao sống nổi nữa rồi.”
Tiểu phụ nhân lắc đầu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Nam Chi âm u nói: “Nam nhân của cô ấy mang cô ấy tặng cho người khác...”
Tặng cho người khác là cách nói uyển chuyển, sự tình là như vậy, chồng của tiểu phụ nhân tên Trương Hữu Phúc, là người thọt, bởi vì tàn tật, không làm được việc nặng, gia cảnh vẫn luôn nghèo túng.
Nhưng Trương thọt là người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không cam lòng sống khổ, vì thế trầm mê đánh bạc.
Mấy năm trôi qua, gia cảnh vốn đã không giàu có càng thêm khó sống.
Đánh bạc mười lần thua tới chín, Trương thọt cũng không có đặc thù, chẳng những thua hết gia tài, còn thiếu nợ.
Trong đó chủ nợ lớn nhất là một gã lưu manh tên là Chu Nhị.
Chu Nhị thông đồng sòng bạc, vắt cạn tiền tài của Trương thọt, sau đó cho hắn vay tiền, vay chín trả mười ba.
Mục đích của hắn không phải là vì tiền, mà là nhìn trúng vợ Trương thọt, cũng chính là tiểu phụ nhân trước mắt.
Hắn lấy nợ nần uy hiếp, yêu cầu Trương thọt cầm vợ cho mình, khi nào có thể trả được tiền, khi đó lại đến mang thê tử về.
Trương thọt cùng đường bất đắc dĩ đáp ứng, gia hạn khế ước.
Tiểu phụ nhân hôm qua bị Chu Nhị mang đi, bị ép ủy thân cho hắn, sáng nay thừa dịp Chu Nhị ngủ say, vụng trộm trốn thoát, muốn nhảy sông tự sát.
Lão hán nghe xong, lại thở dài, tựa như đã sớm dự đoán được Trương thọt sớm hay muộn đi đến một bước này.
Điển thê* ở phía nam Đại Phụng rất thông thường, ngày thái bình còn tốt, một khi gặp thiên tai nhân họa, không khí điển thê sẽ thịnh hành.
(*: một loại hình thức hôn nhân mang tính chất giao dịch, thiên về tính chất mại dâm nhiều hơn)
Đối với không khí như vậy, luật pháp là nghiêm lệnh cấm, nhưng quan phủ đối với điều này bình thường là mở một mắt nhắm một mắt, áp dụng thái độ ngầm đồng ý.
Hứa Thất An đánh giá tiểu phụ nhân lần nữa, quả thật bề ngoài xinh đẹp, khí chất dịu dàng yếu ớt, rất có thể dẫn lên h@m muốn chiếm hữu của nam nhân.
Mộ Nam Chi liên tiếp dùng ánh mắt ra hiệu, hỏi Hứa Thất An xử lý tiểu phụ nhân như thế nào.
“Trượng phu ngươi nợ Chu Nhị kia bao nhiêu bạc?”
Tiểu phụ nhân ngẩng đầu, sợ hãi liếc hắn, thấp giọng nói: “Ba mươi lượng.”
Ba mươi lượng bạc không ít, ở kinh thành, đây là một năm thu nhập của người có tiền. Mà ở huyện Phú Dương huyện thành như vậy nhỏ, ba mươi lượng bạc đủ mua một tòa nhà lớn.
Nhưng nếu bài bạc, thì không thể tính như vậy.
Nếu tiểu phụ nhân không gạt người, Chu Nhị và sòng bạc thông đồng giết heo, như vậy ba mươi lượng bạc thật ra là một phần cũng chưa bỏ, tay không bắt sói, bắt một tiểu phụ nhân nhà lành kiều mỵ.
Lão hán thấp giọng nói: “Chu Nhị này là đại lưu manh tiếng thối rõ ràng trong huyện, cùng cháu trai vợ huyện trưởng là giao tình anh em kết bái. Dưới trướng nuôi mấy chục người. Khu phố náo nhiệt nhất kia trong huyện, đều phải nộp phí bảo hộ cho hắn.
“Người bất mãn hắn rất nhiều, nhưng người sợ hãi hắn càng nhiều hơn. Bên trên có huyện trưởng bảo vệ, hắn có thể coi trời bằng vung.”
Hơn nữa còn rất thông minh, biết có thủ đoạn “hợp lý” bắt nạt dân lành... Trong lòng Hứa Thất An bổ sung một câu.
“Tục ngữ nói người tốt làm đến cùng, ngươi bây giờ có hai lựa chọn: Một, trượng phu ngươi nợ Chu Nhị ba mươi lượng, chúng ta trả thay ngươi, ngươi trở về tiếp tục sống với trượng phu ngươi.
“Hai, khế ước không hợp luật pháp, ta thay ngươi dẹp yên, nhưng ngươi phải thương lượng ly hôn với trượng phu ngươi. Sau cho ngươi một món bạc, ngươi về nhà mẹ đẻ cũng tốt, đi nơi khác cũng thế, đều tùy ngươi.”
Tiểu phụ nhân cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con gái gả ra ngoài như nước đổ đi, nào còn có thể về nhà mẹ đẻ, tiểu nữ tử là người địa phương, ra khỏi huyện, chạy đi đâu kiếm ăn?”
Hứa Thất An biết, nàng lựa chọn loại thứ nhất.
Lập tức để lại cho tiểu phụ nhân ba mươi lượng bạc, dắt con ngựa cái nhỏ cùng Mộ Nam Chi rời khỏi nhà lão hán.
“Sau này có vấn đề gì, đến khách sạn tốt nhất huyện thành tìm ta.
“Lão nhân gia, rượu không tệ, cảm ơn khoản đãi.”
Hai người một con ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ, dần dần đi xa.
Lão hán nhìn theo bọn họ rời đi, trở lại phòng, ngạc nhiên phát hiện, nơi vị hậu sinh kia mới vừa rồi ngồi để lại một thỏi bạc.
Lão hán đời này chưa bao giờ thấy bạc phân lượng như vậy.
...
Trong huyện, tòa đại viện ba sân nào đó.
Chu Nhị vẻ mặt dữ tợn ngồi ở trong sảnh, sắc mặt âm trầm, hướng tới cấp dưới ngoài sảnh quát:
“Mang con ranh kia bắt về, nể mặt rồi mà còn không nhận, về sau giữ lại trong nhà cho các huynh đệ xả. Huynh đệ không lấy được vợ nhiều như vậy, vừa lúc tận dụng hết chức năng.”
Tư vị tiểu nương tử kia hắn đã hưởng, Chu Nhị xưa nay là người có mới nới cũ.
Tuy nói trong khế ước không cho phép hắn xử trí như vậy, nhưng tên thọt kia nghèo rớt mồng tơi, đừng nói ba mươi lượng, ba lượng bạc cũng không lấy ra được.
Nữ nhân này từ nay về sau chính là của hắn, hắn muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó.
“Ực...”
Mấy hán tử nuốt nuốt nước miếng.