Vừa bước vào nha môn Đả Canh Nhân, một vị Ngân la mang theo mười mấy Đồng la vội vàng đi ra, chạm mặt Hứa Thất An.
Ngân la đó dừng lại chào hỏi, chú ý tới Chung Ly tóc tai bù xù, khoác trường bào vải đay, hỏi: “Đây là nhân sĩ giang hồ phạm vào luật pháp sao? Sao không trói.”
Hứa Thất An sửng sốt, châm chước nói: “Sao lại nói vậy?”
Ngân la giải thích: “Ngươi ngày hôm qua không trực, cho nên không biết, Ngụy Công hôm qua tuyên bố, qua ba tháng nữa chính là Thiên Nhân chi tranh sáu mươi năm một lần.
“Mà trước đó, đệ tử kiệt xuất của Nhân tông cùng Thiên tông sẽ dẫn đầu đọ sức, đối với rất nhiều giang hồ hiệp khách mà nói, đây là tình huống đồ sộ trong cuộc đời chỉ có một lần.
“Bởi vậy, rất nhiều nhân sĩ giang hồ mộ danh mà đến, ùn ùn vào kinh, muốn xem đệ tử hai tông Thiên Nhân quyết chiến. Đồng nghiệp trong nha môn đều thủ ở cửa thành, đăng ký nhân sĩ giang hồ vào thành, phân biệt gián điệp quốc gia khác có thể tồn tại.”
Ừm? Thì ra số 4 cùng số 2 địa vị giang hồ cao như vậy sao... Hoàn toàn chưa cảm giác ra, có lẽ bởi ta là hoạn nhị đại* đi... Hứa Thất An gật gật đầu, cáo biệt Ngân la.
(*: tự coi mình là con cháu của Ngụy Uyên)
Hắn mang Chung Ly an bài ở Xuân Phong đường của Lý Ngọc Xuân, bản thân đi Hạo Khí Lâu.
Chung Ly là Ngũ đệ tử của Giám chính, thân phận coi như cao quý, nhưng không có tác dụng cái trứng, nàng không gặp được Ngụy Uyên.
Sau khi qua thị vệ thông truyền, Hứa Thất An đi lên phòng uống trà lầu bảy.
Ngụy Uyên đứng ở trước bản đồ phong thuỷ thật lớn, vẫn là bộ áo bào xanh không thay đổi kia, tóc dùng cây trâm ngọc đen buộc lại đơn giản, hai tay để sau lưng, tay áo bào rủ xuống.
Luận khí chất luận tướng mạo luận tài hoa, Ngụy Uyên ở trong người trung lão niên Hứa Thất An từng gặp, có thể nói là đứng đầu. Trong một thế hệ trẻ tuổi sao, phương diện tướng mạo, Nhị lang và Nam Cung Thiến Nhu đứng đầu.
Nhưng luận thực lực tổng hợp, Hứa Thất An cảm thấy, vẫn là Hứa đại lang hơn một bậc, là nhân tài kiệt xuất, đứng đầu hoàn toàn xứng đáng.
“Thư bổ nhiệm của ngươi ở trên bàn, tự mình lát nữa mang đi văn tuyển bộ, lĩnh yêu bài cùng sai phục tương quan.”
Ngụy Uyên chưa xoay người, chỉ là chỉ chỉ bàn.
Ánh mắt Hứa Thất An theo đó nhìn về phía bàn, quả nhiên thấy một phần văn thư đề bạt, đóng con dấu của Ngụy Uyên.
Đả Canh Nhân là nơi Ngụy Uyên quyết định, hắn muốn đề bạt ai thì đề bạt người đó, biếm ai thì biếm người đó. Bởi vậy Hứa Thất An đối với chuyện mình tấn thăng Ngân la không chút lo lắng.
“Sau khi trở thành Ngân la, thì không cần ra ngoài tuần phố, có thể ngồi văn phòng, thời gian tự do chi phối càng nhiều hơn.” Ngụy Uyên ám chỉ: “Thiên tư của ngươi không tệ, thời gian không nên dùng ở trên việc công.”
Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ nói với nhân viên “Ngươi không nên mang thời gian lãng phí ở trên đi làm loại việc nhỏ này”... Hứa Thất An chỉ hận kiếp trước chưa gặp được lãnh đạo tốt như vậy, cần cù làm ‘trâu cày’ non mười năm.
Hắn cầm lấy văn thư đề bạt, đang muốn cáo biệt, liền nghe Ngụy Uyên nói: “Không vội đi, không lâu nữa đệ tử Nhân tông cùng Thiên tông sẽ quyết chiến, trong khoảng thời gian này kinh thành chỉ sợ sẽ không thái bình, không thiếu được xuất hiện người giang hồ gây chuyện đánh nhau.”
“Ty chức rõ, ty chức sẽ bảo vệ tốt trị an nội thành.” Hứa Thất An lập tức nói.
Ngụy Uyên chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi cùng Lý Diệu Chân từng có tiếp xúc ở Vân Châu, quan cảm đối với cô ta như thế nào?”
Thân phận đệ tử Thiên tông của Lý Diệu Chân, lúc ở Bạch Đế thành đã nói ra với Trương tuần phủ, Khương Luật Trung. Sau khi Hứa Thất An chết trận, Trương tuần phủ ở trong quá trình diệt phỉ lại gửi về kinh thành một sổ con, trình bày đệ tử Thiên tông Lý Diệu Chân ở trong diệt phỉ làm ra cống hiến nổi bật.
Khẩn cầu triều đình phong nàng chức quan nho nhỏ.
Kết quả đương nhiên bị phủ định, Lạc Ngọc Hành là quốc sư Đại Phụng, mà Nhân tông cùng Thiên tông như nước với lửa, cái này không phải nói giỡn.
Cảm quan của ta đối với của nàng à... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cảm giác một câu có thể khái quát: ta cùng với tướng quân cởi chiến bào, phù dung lều ấm vượt đêm xuân.
“Chỉ là hai đệ tử mà thôi, Ngụy Công không để ý như vậy chứ?” Hứa Thất An nói.
“Thái độ giữa đệ tử, quyết định thái độ của sư môn trưởng bối.” Ngụy Uyên phục hồi tinh thần, nhìn hắn, giọng điệu nghiêm túc nói:
“Thiên tông đạo thủ là nhất phẩm.”
Đối với đáp án này, Hứa Thất An đã chấn động lại không chấn động, trong đạo môn tam tông, Thiên tông cường thế nhất. Đạo thủ Nhân tông cùng Địa tông là nhị phẩm, nếu Thiên tông không có nhất phẩm, sao cường thế hẳn lên?
Nhưng như vậy, Lạc Ngọc Hành của Nhân tông chẳng phải là chắc chắn thua?
Lạc Ngọc Hành phần thắng như thế nào Hứa Thất An không quan tâm, hắn hiểu ý tứ Ngụy Uyên, trận so đấu giữa đệ tử này như thế nào không thể xử lý tốt, đến lúc đó đạo thủ giữa hai tông Thiên Nhân, chỉ sợ phải liều mạng với nhau.
Nhất phẩm cùng nhị phẩm là chiến lực đỉnh phong thế gian, cho dù Ngụy Uyên trí tuệ như yêu quái cũng không dám sơ sẩy sơ ý, mà Giám chính nhân vật áp đáy hòm kinh thành Đại Phụng, cũng chỉ là nhất phẩm.
“Ngụy Công, có chuyện ty chức còn chưa nói cho ngài.” Hứa Thất An tính báo cáo tin tức Thiên Địa hội.
Ngụy Uyên “Ừm” một tiếng, chưa nói gì.
“Lý Diệu Chân kia là thành viên Thiên Địa hội, nắm giữ mảnh vỡ số 2. Mà đệ tử Nhân tông phái, hẳn là vị kinh thành đệ nhất kiếm khách ngài từng đánh giá kia.” Hứa Thất An báo cáo.
Tin tức này ra ngoài Ngụy Uyên đoán trước, hắn rời khỏi bản đồ phong thuỷ, quay về bên cạnh bàn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Nói kỹ chút.”
Hứa Thất An lập tức mang ghi chép nói chuyện phiếm “diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư” tối hôm qua thuật lại một lần.
“Tin tức của ngươi rất kịp thời.” Ngụy Uyên tán thưởng gật đầu.
Hắn “sủng ái” Đồng la này, thành phần rất phức tạp, nhân tố rất nhiều, đầu tiên là tâm tính, cũng chính là nhân phẩm đáng giá tin cậy cùng cam đoan. Tiếp theo mới là thiên phú, Hứa Thất An bày ra thiên phú đáng giá hắn ra sức bồi dưỡng.
Sau đó là tính cách, cái này khác với tâm tính, tính cách Hứa Thất An rất biết làm việc, thông minh, láu cá, biết a dua nịnh hót, nhưng lại có nguyên tắc của mình.
Một điểm cuối cùng, hắn luôn có thể mang đến cho Ngụy Uyên niềm vui bất ngờ, mặc kệ là phá án hay là tình báo trước mắt, hắn luôn luôn hướng Ngụy Uyên triển lãm tác dụng của mình.
Khiến Ngụy Uyên vui mừng không phải một cái cây giống không làm gì được, cần mình luôn nâng đỡ che chở.
Cái đó so với đám thiên tài gia tộc thiên tư siêu tuyệt, nhưng năng lực làm việc, xử sự vô cùng nát bét kia có khác nhau rõ rệt.