Kim Liên đạo trưởng khoanh chân ngồi, vừa tiêu hóa dược lực, vừa trầm giọng mở miệng:
“Nắm chặt chữa thương, chạy về xem tình huống.”
Lão tiếp đó thở dài nói:
“Quả nhiên như thế...”
Bọn họ chế định kế hoạch đầu tiên là hợp sức mọi người vây giết Già La Thụ, đồng thời cũng là đang thử vị kia trong A Lan Đà.
Thật ra cũng không cho rằng có thể thuận lợi giết chết Già La Thụ.
Quả nhiên, ở thời điểm cuối cùng, Phật Đà vẫn đã ra tay.
Lý Diệu Chân nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nghĩ mà sợ:
“Đây chính là thực lực của siêu phẩm...”
Chỉ bị Đại Nhật Như Lai chiếu đến tích tắc, nàng đã suýt nữa thân tử đạo tiêu, nếu không phải từng có thương thảo với nhau, biết được ở sau khi Đại Nhật Như Lai pháp tướng xuất hiện sửa ứng đối như thế nào, nàng chỉ sợ đã chết ở dưới Phật quang phổ chiếu.
Nghe vậy, đám người Tôn Huyền Cơ cũng là lòng còn sợ hãi.
Bọn họ biết Phật Đà một khi ra tay, nhất định là có đả kích tính chất huỷ diệt.
Nhưng biết là một chuyện, thật sự nhìn thấy siêu phẩm ra tay là một chuyện khác.
Hôm nay, bọn họ mới ý thức được, khoảng cách giữa siêu phẩm và Siêu Phàm, chính là khoảng cách giữ người với con kiến.
Triệu Thủ thương thế nặng nhất, trước sau bị pháp thuật cắn trả, bị Đại Nhật Như Lai pháp tướng làm bị thương nặng, giờ phút này đã không còn sức chiến đấu tiếp.
Nhưng Triệu Thủ vẫn tích cực tham dự thảo luận, nói:
“Các ngươi có phát hiện hay không, vừa rồi Phật môn Bồ Tát, bao gồm A Tô La, cũng chưa đào tẩu, mà là ngồi thiền tại chỗ.”
Hiện tượng này, đám người Lý Diệu Chân cũng chú ý tới, nhưng không thể đưa ra đáp án.
Cửu Vĩ Thiên Hồ hầm hừ nói:
“Dưới Phật quang phổ chiếu, mọi sự vạn vật đều phải hóa thành tro bụi, duy Phật tính vĩnh tồn.”
Triệu Thủ đã hiểu, “Cho nên người tu Phật có thể sống sót ở trong Đại Nhật Luân Hồi pháp tướng?”
Ông giống như bắt được sơ hở của Đại Nhật Luân Hồi.
Cửu Vĩ Thiên Hồ tựa như nhìn thấu ý tưởng trong lòng ông, thản nhiên nói:
“Là đạo lý này, nhưng, Phật Đà nếu là không cho ngươi sống, ngươi dù tu đến nhất phẩm Bồ Tát, cũng không nhất định có thể sống sót ở trong Đại Nhật Luân Hồi pháp tướng. Cái này trông hết vào ý chí Phật Đà.”
Kim Liên đạo trưởng nheo mắt, nói:
“Cái này có phải hay không ý nghĩa, vừa rồi trong Đại Nhật Luân Hồi pháp tướng cũng không xen lẫn ý chí Phật Đà, chỉ là bản năng pháp tướng phát ra uy lực. Bằng không A Tô La không có đạo lý có thể sống sót.
“Mà cái này cũng nói rõ, trạng thái của Phật Đà không phải tốt lắm.”
Nói xong, mọi người cùng nhau nhìn về phía A Lan Đà, cũng yên lặng đẩy nhanh hấp thu dược lực.
Tấn công A Lan Đà có siêu phẩm tọa trấn, khó khăn là sớm có đoán trước.
Đại Nhật Luân Hồi pháp tướng vừa ra, thần quỷ lui tránh.
Vừa rồi thật không dễ gì đánh ra ưu thế, ở dưới một đòn này của Phật Đà, đã thiêu đốt hết.
Nhưng, Phật Đà ra tay, vừa vặn nghiệm chứng phán đoán trước đó của bọn họ.
...
Trên đồng bằng cách A Lan Đà xa xôi, bên một suối nước uốn lượn, vũ sư Nạp Lan Thiên Lộc ngồi xếp bằng ở bờ sông, quanh thân lóe ra ánh sáng màu máu.
Hắn cũng toàn thân cháy đen, làn da chưng khô diện tích lớn, giờ phút này đang thi triển “huyết linh thuật” của hệ thống vu sư chữa thương.
“Chưa thể giết chết Già La Thụ, cô phụ đại vu sư giao phó...”
Tát Luân A Cổ cho hắn đề nghị là —— Gió chiều nào theo chiều đó.
Bề ngoài giúp Phật môn giết Hứa Thất An, nhưng nếu Già La Thụ huyết quang tai ương lượn lờ có an nguy về tính mạng, vậy liền tiễn hắn đoạn đường.
Dù sao mặc kệ thế nào, Vu Thần giáo đều là kiếm.
“Ta cách A Lan Đà đã cực xa, nhưng vẫn bị Đại Nhật Luân Hồi pháp tướng làm bị thương nặng, lực lượng Phật Đà có thể phóng thích tựa như cao hơn so với Vu Thần.”
“Triệu Thủ đám người này, trốn thật nhanh, đáng hận ta bị thương nặng, không thể mò qua ngư ông đắc lợi.”
“Hứa Thất An bây giờ một cây chẳng chống vững nhà, đúng là cơ hội tốt giết hắn, nhưng không biết bọn hắn còn có sự chuẩn bị nào...”
...
Trong khe núi nơi nào đó bên cạnh A Lan Đà, Phù Đồ Bảo Tháp lơ lửng giữa không trung, đỉnh tháp có một pháp tướng tay nâng bình ngọc, dáng người hơi béo ngồi khoanh chân, chiều ra từng tia sáng vàng, trong ánh sáng vàng là một con gấu nướng.
Ở dưới Dược Sư pháp tướng trị liệu, gấu nướng dần dần lột đi da chết, mọc ra thịt non màu đỏ, biến thành một con thực thiết thú* trụi lủi.
(*): thú ăn sắt - gấu trúc
Ngay sau đó, đôi mắt hạt đậu mở ra, tỉnh lại.
Hùng Vương nhìn quanh bản thân, xé xuống một mảng thịt hơi cháy đen, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, nói thầm:
“Thơm quá, nhịn không được muốn ăn...”
Đây là tiếng của Hứa Thất An.
Trong Phù Đồ Bảo Tháp Lý Diệu Chân ném ra, ký túc một luồng thần niệm của Hứa Thất An.
Mục đích nàng ném ra Phù Đồ Bảo Tháp, đã là vì giữ mạng Hùng Vương, cũng là vì mang thần niệm Hứa Thất An đưa qua, để lấy lực lượng Tâm Cổ khống chế Hùng Vương, tới thiền lâm thăm dò đến tột cùng.
Đây là kế hoạch thứ hai của Hứa Thất An.
Cửu Vĩ Thiên Hồ mang Hùng Vương chiến lực đếm ngược thứ hai ném về phía A Lan Đà, chính là vì trải đường cho kế hoạch thứ hai.
Bản thể Hứa Thất An ở lại kiềm chế nhất phẩm Bồ Tát, âm thầm lấy Tâm Cổ thao túng Hùng Vương, đi nơi phong ấn tra xét tình huống, minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương.
“May mắn có Phù Đồ Bảo Tháp, bằng không Hùng Vương quá nửa phải vĩnh viễn ngủ ở A Lan Đà, gửi thân trên núi.” Hứa Thất An thấp giọng nói:
“Tháp linh tiền bối, Pháp Tể Bồ Tát ở thiền lâm hay không, lát nữa là làm rõ hết.”
Phù Đồ Bảo Tháp vang lên “ong ong”, như cực kỳ kích động, thanh âm hơi run run của lão hòa thượng tháp linh truyền vào trong tai Hứa Thất An:
“Bần tăng chờ đợi một ngày này, đã đợi hơn ba trăm năm rồi, đa tạ thí chủ thành toàn.”
Đây là chuyện Hứa Thất An từng đáp ứng nó.
Lúc trước vì thuyết phục Phù Đồ Bảo Tháp từ bỏ quy củ, đối phó Phật môn, Hứa Thất An hứa hẹn muốn thay nó tìm được Pháp Tể Bồ Tát.
Một lời nói nặng tựa ngàn vàng.
“Bản thân ta cũng tò mò!”
Hứa Thất An khoát tay, chống đỡ thân thể, bước thân gấu cồng kềnh rất nhanh leo lên, hướng tới thiện lâm phong ở phía Tây mà đi.
Thiền lâm không ở đỉnh núi cao nhất của A Lan Đà, mà là ở trên một đỉnh núi cao phía Nam, ở đây hiếm thấy dấu chân người, tuyệt tích chim bay.
Đỉnh núi đọng tuyết trắng phau phau, không khí trong trẻo mát lạnh, Hứa Thất An không cần bao lâu đã thuận lợi leo lên đỉnh, gặp được một tòa tháp cổ.
Cổ tháp tường ngoài liên miên, sơn đỏ loang lổ, cửa chính đã sớm mục nát, không biết bao nhiêu năm tháng chưa từng có ai đến thăm.