Đi vào vườn ngự uyển của Hoài Khánh công chúa, không để ý tới thị vệ ngăn cản, Lâm An ngang nhiên bước vào, cuối cùng cũng gặp được Hoài Khánh đáng ghét.
Hai vị công chúa giá trị nhan sắc xuất chúng xuất hiện cùng nhau, trên khuôn mặt trắng thuần của Hoài Khánh, đôi mi tinh xảo thanh tú hơi nhíu: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Nghe nói Ngụy Uyên tặng mẫu hậu gia vị bí truyền, chữa được bệnh kén ăn của nàng, chuyện này trong cung đã lan truyền khắp nơi." Lâm An đi đến, vừa thưởng thức bình hoa màu xanh, vừa tùy ý nói:
"Hoài Khánh tỷ tỷ có nó không?"
"Không có." Hoài Khánh thản nhiên đáp.
"Thật sự không có?" Lâm An lập tức xoay người, con ngươi sáng lên, mặt trứng ngỗng quyến rũ viết hai chữ "rục rịch".
Hoài Khánh công chúa nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên mở miệng: "Lừa ngươi làm gì?"
"Ngươi không có thì ta an tâm rồi. " Lâm An, không, Phiếu Phiếu lấy ra bình sứ, vui vẻ lắc lắc, cười ha hả: "Ta có!"
"...."
Nàng thấy sắc mặt Hoài Khánh không đúng, càng vui vẻ, nhưng vì tránh bị đánh, lập tức thu về, lắc lắc eo nhỏ, kiêu ngạo bước đi:
"Bản cung đi đây, không cần tiễn. Ồ, đúng rồi, đây là của Hứa Trữ Yến tặng bản cung."
Hứa Trữ Yến.... Trên cái trán trơn bóng của Hoài Khánh công chúa, gân xanh bỗng gằn lên.
....
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng ở câu lan, ba người dịch nha, bước đi với dáng vẻ lục thân không nhận, quay về nha môn.
Giữa trưa có nửa canh giờ nghỉ ngơi, ba người định về nha môn phun nạp, hôm nay vẫn là Hứa Thất An mời khách, nhưng lần này thuần túy là nghe khúc ăn cơm, không làm gì khác. Nhà võ giả cũng không dư tiền như vậy.
Chơi free từ Hứa Trữ Yến vài ngày, Tống Đình Phong có chút xấu hổ, thấy quán ven đường có bán quýt, liền nói:
"Hai ngươi ở đây chờ, ta đi mua quýt."
"Cút, lão tử đi mua, ngươi chờ ở đây." Hứa Thất An giữ chặt hắn.
"Trữ Yến, quá khách khí, quá khách khí." Tống Đình Phong kiên trì muốn mua.
"Cái khác đều có thể, quýt nhất định phải để ta mua, nếu ngươi muốn mua, lần sau không mời ngươi đi Giáo Phường Ti nữa." Hứa Thất An cả giận nói.
Tống Đình Phong quả nhiên bỏ qua.
Trở lại nha môn, Hứa Thất An lại được Ngụy Uyên gọi đến.
Ngụy ba ba ngày càng thích ta.... Hắn vui vẻ chạy tới Hạo Khí Lâu, sau khi thị vệ bẩm báo, hắn gặp được Ngụy Uyên mặc áo bào xanh ở phòng trà.
Vị đại hoạn quan thái dương màu bạc, tuấn lãng nho nhã này, đang cầm chén trà lên uống, chỉ tới chỗ ngồi đối diện: "Tự mình rót trà đi."
Hứa Thất An vừa uống no rượu không muốn uống trà, nhưng vẫn rót một ly, làm theo ý Ngụy Uyên.
"Lúc đang trực không thể uống rượu, " Ngụy Uyên răn dạy: "Ngươi ngoại trừ có chút chính nghĩa, còn lại tất cả đều là tật xấu. Nói năng ngọt xớt, thực ra tính cách vô kỷ luật, thường xuyên ra vào Giáo Phường Ti, nếu ta là đối thủ của ngươi, ngươi đã sớm chuyển thế đầu thai rồi."
"... Ty chức biết sai." Hứa Thất An tưởng tượng mình là đệ đệ, không, con trai, như vậy tâm tính liền tốt hơn nhiều.
"Mà thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Nếu một người thực dễ dàng thay đổi như vậy, trên đời đã không có ngàn ngàn vạn vạn người." Ngụy Uyên luôn luôn là lãnh tụ rất bao dung đối với cấp dưới, cũng không thật sự muốn truy cứu hắn.
Uống xong ngụm trà, đẩy tới một phần hồ sơ: "Ngươi đi một chuyến tới Vân Châu."
Vân Châu? Hứa Thất An lộ vẻ nghiêm túc mở ra hồ sơ.
"Mấy ngày trước đây, gián điệp của Đả Canh Nhân truyền về một tờ mật thư, trong đó nói, Đô Chỉ Huy Sứ Vân Châu là Dương Xuyên Nam âm thầm cấu kết sơn tặc, chuyển vận quân nhu, tranh giành ích lợi, cùng với dưỡng khấu tự trọng." Ngụy Uyên lại uống một ngụm trà, nói:
"Thu được mật thư, ngày hôm sau Tề đảng liền nhanh chóng ra tay, chế tạo "Án tham ô", coi Kim la Ngân la làm lợi thế, ép ta thỏa hiệp."
Đô Chỉ Huy Sứ Vân Châu là người Tề đảng? Trách không được vì sao Tề đảng lại hạ quyết tâm muốn làm thịt Đả Canh Nhân, thì ra sau lưng còn cất giấu tin tức như vậy.
Nếu không phải mình may mắn, Ngụy Uyên đã chuẩn bị dùng hàng loạt Kim la Ngân la đổi lấy Đô Chỉ Huy Sứ Vân Châu? Tâm địa Ngụy Uyên thật hung ác... Đúng rồi, số 2 từng nói ra nguyên nhân nạn trộm cướp Vân Châu khó trừ, đám sơn tặc kia chiếm lợi về địa hình, người người đều có vật tư quân đội, không phải sơn tặc bình thường, bởi vì sau lưng có người ủng hộ.
Tề đảng thân ở kinh thành khẳng định không thể thao túng từ xa, cần có một quan lớn bản địa phối hợp.... Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.
Ngụy Uyên tiếp tục nói: "Mật thư truyền trở lại kinh thành, gián điệp kia liền vô cớ bỏ mình, chết không một dấu hiệu. Thân phận chân chính của hắn là Đô Chỉ Huy Sứ ti.
"Người đã chết, chứng cứ lại mất tích. Ta đã bẩm báo việc này cho bệ hạ, bệ hạ sẽ phái Đô Sát viện tuần phủ tới Vân Châu điều tra việc này.
"Chuyện ngươi phải làm là bảo vệ tuần phủ cho tốt, cùng với tìm kiếm chứng cớ."
Hứa Thất An khó xử hỏi: "Vì sao lại muốn ta đi Vân Châu?"
Còn không tình nguyện... Ngụy Uyên nói: "Việc này do Khương Luật Trung phụ trách, ngươi đi theo rèn luyện."
Hứa Thất An nhất thời an tâm, nói: "Còn có một chuyện.... Ngụy Công, kê tinh không thể ăn nhiều, dễ dàng khát nước, nhớ kêu đầu bếp cho ít một chút."
Ngụy Uyên vừa rồi răn dạy mình, mình cũng không mang thù, ngược lại thiện tâm nhắc nhở, Hứa Thất An cảm thấy mình thật sự là quá lương thiện.
Ngụy Uyên không nói chuyện, chỉ vào cửa.
"Ty chức cáo lui." Hứa Thất An lúc này rời đi.
Ngày mai sắp rời khỏi kinh thành, tới Vân Châu xa xôi, Hứa Thất An rời khỏi nha môn, về nhà chuẩn bị hành trang.
Vì che giấu người khác, hắn cất vật phẩm quý trọng ở trong tiểu kính Ngọc Thạch, ví dụ như bạc, vàng, ngân phiếu....
Sau đó thông báo thẩm thẩm cùng muội muội, nói mình cần theo tuần phủ đại nhân đi tới Vân Châu.
Hứa Thất An lớn như vậy, còn chưa từng rời khỏi kinh thành, ngay cả thẩm thẩm cũng không nhịn được thân thiết hẳn lên, nói với hắn đi xa nhà, ngoại trừ bạc, quần áo là quan trọng nhất.
"Ta nghe nói bên Vân Châu nhiều khí độc, hàng năm mưa dầm, ngươi phải mang theo đan dược giải độc, thuốc mỡ cũng phải mang một ít... Hứa Trữ Yến, ta đang nói chuyện với ngươi đó." Thẩm thẩm vỗ cái bàn.
"Đã biết đã biết." Hứa Thất An ngại nàng phiền phức, tức giận nói: "Cái này không cần người nhắc nhở, ta chỉ là đến thông báo một tiếng mà thôi."
Ta đời trước đã là đàn ông, hàng năm chịu ma pháp công kích, chống lạnh đến mức một thân chính khí, không khí lạnh ẩm thấp phía nam thì tính là cái gì.... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.