“Bọn họ chuẩn bị săn giết Hứa Thất An, ta nói sẽ không quản, nhưng không thể thực sự mặc kệ, chuyện này không dễ xử lý.”
Hắn vừa nói xong, sau đó nhướng mày:
“Bọn họ đến rồi.”
Vừa dứt lời, trong bóng cái cây to phía trước, cái bóng vặn vẹo, chậm rãi trồi lên một mảng bóng ma.
Bóng ma tan đi, năm bóng người xuất hiện ở dưới bóng cây.
Hành thi khoác áo choàng; Loan Ngọc mặc quấn ngực màu trắng, quần ngắn, khoác váy dài lụa mỏng; Thuần Yên đeo hai khuyên tai con rắn dài nhỏ; Bạt Kỷ mặc trường bào da thú may; Thiên Cổ Bà Bà đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn trải rộng.
Về phần thủ lĩnh Ám Cổ bộ, hắn chưa xuất hiện, mang mình giấu kỹ trong bóng cây.
Hành thi áo choàng thản nhiên nói:
“Họ Hứa ở nơi nào.”
Cổ hơi tê, sau đó truyền đến đau đớn, đau đớn không phải người bình thường có thể kháng cự...
Từng có hai lần kinh nghiệm Hứa Thất An biết, đây là Thất Tuyệt Cổ khi trưởng thành tiến một bước dung nhập thân thể, kích thích đến xương sống thần kinh sinh ra đau đớn.
Hứa Thất An ngồi xếp bằng bất động, nhắm mắt tập trung tinh thần, nhịn cơn đau đớn.
Nửa khắc sau, đau đớn giảm bớt, tiếp đó biến mất, Thất Tuyệt Cổ thuận lợi vượt qua giai đoạn Thành Thục kỳ thứ hai, tiến vào giai đoạn thứ ba “Ấu Niên kỳ”.
Hứa Thất An chưa mở mắt, đánh giá biến hóa Thất Tuyệt Cổ mang đến, năng lực của Thiên Cổ trước sau không thay đổi, vẫn là “Di Tinh Hoán Đấu”, làm căn cơ của Thất Tuyệt Cổ, Thiên Cổ cơ bản đã khai phá đến mức tận cùng.
Năng lực dò xét vận mệnh, Hứa Thất An hoài nghi, ít nhất cần Thất Tuyệt Cổ tiến vào cấp bậc Siêu Phàm, thậm chí cần nhị phẩm mới được.
Lực Cổ “cuồng bạo” cùng Độc Cổ “độc thể” chưa có thay đổi, Tình Cổ có thêm một hạng năng lực mới —— hấp thu lực lượng tình dục của sinh linh chung quanh.
Năng lực này, khiến hắn không cần nghĩ ngày ngày, chỉ cần thông qua hấp thu tình dục của sinh linh chung quanh để tẩm bổ Tình Cổ, thì có thể ổn định tấn thăng, tựa như võ phu thổ nạp luyện khí.
Hơn nữa, chỗ lực lượng tình dục này có thể dự trữ lại, khi đối địch phóng thích.
Tình dục có khi so với độc tố càng trí mạng hơn, bởi vì nó là tiến hành kích thích đối với cơ năng thân thể, sinh mệnh lực cường đại của võ phu có thể không sợ kịch độc, nhưng tuyệt đối không thể kháng cự nội tiết tố điên cuồng tiết ra.
Tiết ra nội tiết tố trên bản chất sẽ không tạo thành thương tổn đối với thân thể, cơ chế phòng ngự của thân thể sẽ không kháng cự.
Thi Cổ trưởng thành ở hai điểm:
Một, số lượng hành thi có thể thao túng tăng lên, phẩm chất đề cao; Hai, ý chí chủ nhân có thể giáng xuống ở trên thân hành thi, tương tự phân thân, cũng nắm giữ năng lực của hành thi.
Ám Cổ cũng có lột xác, nó một giai đoạn này năng lực tăng phúc rất cân đối, phạm vi bước nhảy bóng ma mở rộng, đạt tới cảnh giới “Nơi ánh mắt có thể đạt được, đều có thể nhảy”.
Ngoài ra, số người mang theo từ một người, gia tăng đến bốn người.
Thời gian hóa thân bóng ma cũng được kéo dài, chỉ cần Hứa Thất An muốn, hắn có thể nấp mãi ở trong cái bóng không hiện ra, thẳng đến khi thể lực hao hết.
Ở phương diện công kích, Ám Cổ có thêm một kỹ năng mới, gọi là “Mông Tế (che giấu, che mắt…)”.
Chiếu xuống một bóng ma, che chắn ngũ cảm lục thức của kẻ địch, khiến hắn biến thành “người mù”, nhưng không thể khắc chế dự cảm nguy cơ của võ phu.
Phương diện phòng ngự, Ám Cổ cũng có thêm một kỹ năng mới, tên là “m Ảnh (cái bóng, bóng ma)”.
Giải thích đơn giản chính là, thân thể hóa thành cái bóng vô hình vô chất, khiến công kích của kẻ địch thất bại.
Cuối cùng là Tâm Cổ, đến cảnh giới hôm nay, Hứa Thất An rốt cuộc hiểu vì sao Tâm Cổ lại được xưng là ngự thú cổ.
Mẫu cổ Tâm Cổ như một cỗ máy xử lý trung ương, có thể điều động, chi phối hoàn mỹ loài thú tạo thành đại quân. Trên đời có lẽ có tướng lĩnh so với hắn giỏi hành quân đánh trận hơn, nhưng trên đời không có một mũi quân đội nào sức phối hợp có thể vượt qua Siêu Phàm Tâm Cổ sư.
Ngoài ra, Tâm Cổ còn có thể ảnh hưởng sinh linh chỉ số thông minh không cao, bao gồm nhưng không giới hạn nhân loại, thú loại cùng khí linh.
Chỉ số thông minh càng cao, Tâm Cổ càng khó khống chế, ngược lại, thì càng dễ khống chế.
Nhưng cái này không phải là tuyệt đối, sinh vật chỉ số thông minh cao nếu thời gian dài bị quản chế bởi Tâm Cổ, sẽ biến thành sinh vật trí tuệ thấp, càng khó có thể thoát khỏi Tâm Cổ sư thao túng.
Điều này làm Hứa Thất An nghĩ tới khu vực rừng rậm lực lượng Tâm Cổ tràn ngập, sinh linh bên trong mặc kệ trí tuệ cao hay là thấp, đều biến thành tử sĩ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng Tâm Cổ sư có một điểm yếu trí mạng, chiến lực cá thể quá thấp, hơn nữa không đủ kỹ năng giữ mạng.
“Có thể phân cao thấp với Tâm Cổ sư ở chiến trường, chỉ có Vu sư, thật không biết năm đó Ngụy Công là đánh thắng chiến dịch Sơn Hải quan như thế nào. Ừm, thủ đoạn khắc chế khống thi thuật của Vu sư cùng Tâm Cổ sư ta có thể nghĩ đến, chỉ có hỏa pháo.
“Dưới tầm bắn ký chân lý...”
Trong lòng cảm khái, Hứa Thất An mở mắt, con ngươi của hắn chợt co rút lại, cơ lưng căng thẳng, tựa như báo săn vận sức chờ phát động.
Trước mắt cách hai trượng, có một con khỉ lông vàng đứng, ánh mắt ôn hòa đánh giá hắn.
Bởi vì chưa phát hiện địch ý, cho nên Hứa Thất An kiềm chế xúc động tấn công, nhưng cũng chưa hoàn toàn lơi lỏng, bởi vì có thể khắc chế thủ đoạn nguy hiểm biết trước của võ phu, Cổ tộc vừa vặn có.
Di Tinh Hoán Đấu!
“Lão thân tới thăm ngươi chút.”
Khỉ lông vàng miệng nói tiếng người, thanh âm hiền lành, là bà bà tuổi già.
“Ngươi là...”
Hứa Thất An giật mình, trong đầu hiện lên một cái tên.
“Bọn nhỏ gọi ta là Thiên Cổ Bà Bà.”
Khỉ lông vàng mỉm cười nói.
Quả nhiên là bà ấy... Hứa Thất An nhớ rõ Lệ Na từng nói, ngày đó mang Thất Tuyệt Cổ gửi gắm cho nàng, bảo nàng mang đi kinh thành tìm kiếm người có duyên, chính là vị Thiên Cổ Bà Bà này.
Vợ của Thiên Cổ Lão Nhân.
“Đều nói Thiên Cổ có lực lượng thăm dò tương lai, hôm nay xem như kiến thức rồi.”
Hứa Thất An vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, thản nhiên nói: “Bà bà thần cơ diệu toán, có thể tính được ta đến Nam Cương, tính được ta ở chỗ này.”
Khỉ lông vàng cười lên, ngữ điệu bình tĩnh ôn hòa:
“Không, là Long Đồ nói cho ta biết, Lệ Na trở về bộ tộc, ta mới biết được ngươi đang ở Nam Cương.
“Thăm dò tương lai có rất nhiều hạn chế, không phải là tùy thời tùy chỗ đều được. Bằng không, chiến dịch Sơn Hải quan lúc trước, lão đầu tử cũng sẽ không thua. Ừm, cũng có thể là Giám Chính che chắn thiên cơ, khiến hắn không thể nhìn thấy kết quả chiến tranh. Một chiêu này đối với Vu sư hữu hiệu tương tự.
“Đều nói Ngụy Uyên là soái tài hiếm thấy, điểm ấy không giả, nhưng vị Giám Chính kia của Trung Nguyên các ngươi, việc sau lưng làm, chỉ sợ càng nhiều hơn.”