Nửa bước Võ Thần đã khôi phục trạng thái đỉnh phong không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.
Từ kinh thành đến Nam Cương, ven đường có mười hai tòa truyền tống trận.
Hứa Thất An rất sớm trước đó đã bố trí tuyến “đường mòn” này, lúc này vừa văn phát huy công dụng.
Ở dưới trận pháp truyền tống của Tôn Huyền Cơ dẫn dắt, các siêu phàm vượt qua sông núi mặt đất ở dưới người, trước hoàng hôn, bọn họ đã tới địa giới Tây Vực.
Hào quang bốc lên, mọi người ngừng lại, Tôn Huyền Cơ không mang theo bọn họ mạo muội tới gần.
Độ Ách La Hán hai chắp tay, hướng tới mọi người hành một lễ, sau đó lướt về phía Tây Vực.
Lão chưa bay quá xa, để giữ mình ở trong tầm nhìn của các cường giả siêu phàm.
Sau khi tập trung tinh thần cảm ứng một phen, Độ Ách xoay người, nói:
“Không có khác thường.”
Lão hòa thượng khô gầy nhíu mày, cái đó không quá giống với lão nghĩ.
A Tô La và Hằng Viễn dẫn đầu đạp gió, lướt về phía bên người Độ Ách, sau khi hai người đều tự dùng thần niệm tra xét, xác nhận khu vực này không tồn tại khác thường.
Đám người Thiên Địa hội ôm sự nghi hoặc, tiếp tục tiến lên, nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ tới một thành nhỏ, trong những phòng ốc phong cách kiến trúc khác biệt với Trung Nguyên dâng lên khói bếp lượn lờ.
Gà chó sủa, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Độ Ách La Hán trầm ngâm nói:
“Có lẽ chưa lan tràn tới nơi đây, xâm nhập tiếp thử xem...”
Bọn họ dựa theo tiết tấu vừa rồi, do Độ Ách La Hán xung phong, tiếp tục hướng tới Tây Vực xâm nhập.
Sau khi tiến lên một canh giờ, Độ Ách La Hán đột nhiên ngừng lại.
Lúc này đã là giờ Tuất hai khắc, nếu ở Đại Phụng, ánh chiều tà đã chìm vào đường chân trời, màn đêm sắp tới, nhưng ở Tây Vực, nó thậm chí vừa mới bày ra dấu hiệu hoàng hôn.
Phía trước là đồng bằng mênh mông vô bờ, cuối đồng bằng có một mảng dãy núi.
Nước sông yên tĩnh chảy, không có bóng người.
Độ Ách La Hán không dám đi tiếp về phía trước, mỗi một tế bào của lão đều đang rít gào chạy trốn, mỗi một dây thần kinh đều đang truyền tống tín hiệu nguy hiểm.
Lão là người trong phật môn, không tu biết trước nguy hiểm của võ phu.
Đây là khí vận đang cảnh báo!
“Có nguy hiểm?”
A Tô La cao chín thước, xấu lạ bay tới, sóng vai với Độ Ách.
Hắn cũng chưa phát hiện nguy cơ, báo động trước nguy cơ của võ giả chưa từng khởi động.
Lúc này, A Tô La thấy dãy núi nơi xa, mở một đôi mắt thật lớn.
Con mắt đó lớn vô cùng, không có lông mi, trải rộng tơ máu, không mang theo cảm tình nhìn chằm chằm mọi người.
Tiếp theo, mặt đất nứt ra từng vết nứt, mỗi một khe hở đều là một con mắt, chúng nó có kích cỡ như con mắt người thường, có cái lớn như bánh xe, vại nước, đầm nước, không có quy mô cố định.
Nhưng có một điểm là tương tự, đó là ánh mắt so với viễn cổ hung thủ nhìn chăm chú càng thêm đáng sợ, càng thêm làm cho trong lòng người ta run sợ.
Con mắt trên dãy núi nơi xa đó, tròng mắt đột nhiên xoay ‘vù vù’, nhìn chằm chằm Độ Ách, sau đó, toàn bộ con mắt đều nhìn chằm chằm Độ Ách.
Ngay sau đó, vô số con ngươi kịch liệt run lên.
Khí vận cảnh báo lần nữa, trong lòng Độ Ách phát lạnh, hàn ý lạnh thấu xương, thứ đầu tiên lão cảm giác được không phải sợ hãi, mà là thấp kém.
Bản thân thấp kém.
Mà đối phương giống như ý chí của trời đất biến thành, chỉ là nhìn chăm chú, đã khiến Độ Ách nhịn không được muốn quỳ rạp xuống đất, thần phục ý chí trời đất.
Loại cảm giác này là trực diện Bồ Tát cũng chưa từng có.
Không chỉ hắn, Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân, Kim Liên đạo trưởng cùng Tôn Huyền Cơ nơi xa cũng có loại cảm thụ này.
Rộng lớn, hoành tráng, uy nghiêm... Những thứ này đều không đủ để hình dung những con mắt đó, sự tồn tại kia.
Nếu nhất định phải tìm được một từ thích hợp, đó là “Thiên”!
Trong lòng mỗi người đều dần sinh ra một loại thấp kém.
Thấp kém sinh ra làm người.
Sau khi bước vào siêu phàm, bọn họ chưa bao giờ có loại thể nghiệm này, cho dù Kim Liên đạo trưởng lúc trước đối mặt thiên kiếp của Lạc Ngọc Hành, cũng chưa từng có loại cảm nhận này.
“Đi!”
Độ Ách vừa hô xong, quay đầu phát hiện bên người chỉ còn lại Hằng Viễn, A Tô La đã sớm bỏ trốn mất dạng.
... Độ Ách không do dự, phật quang đài sen chín cánh hoa rung động, đẩy lão giống như ánh sáng vàng lướt đi như điện.
Hằng Viễn đại sư theo sát sau đó.
“Đại thừa phật pháp, đại thừa phật pháp...”
Phía sau truyền đến tiếng gào rống khủng bố.
Đám người Lý Diệu Chân cảnh giác quan sát chỗ xa hơn, thấy mảnh đồng bằng đó sống lại, mặt đất dâng lên như sóng biển, hóa thành từng bức tường đất cao mấy trăm trượng, che cả bầu trời, hướng tới Độ Ách La Hán và Hằng Viễn chụp đi.
Khi cơn sóng to này truy kích ra ngoài vài dặm, cơn sóng đất cát điên cuồng ‘Ào ào’ phân tán, lộ ra tướng mạo sẵn có của nó, đó là máu thịt màu đỏ sậm, máu thịt rợp trời rợp đất, tựa như sóng biển.
Cảm giác thấp kém biến mất.
Tuy đối phương vẫn đáng sợ như cũ, mạnh tới mức làm người ta run rẩy, làm người ta sợ hãi, nhưng sự thấp kém sinh ra làm người đó đã biến mất ở trong lòng mọi người.
Máu thịt màu đỏ sậm ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ che cả bầu trời, bàn tay to lớn này vừa xuất hiện, liền đột phá khoảng cách không gian, bao phủ ở đỉnh đầu Độ Ách, A Tô La cùng Hằng Viễn.
Hành Giả pháp tướng? Trong lòng Độ Ách run sợ.
Ba người cưỡi gió không ngừng, đỉnh đầu đều tự hiện ra nhị phẩm Sát Tặc quả vị, hào quang hoa mỹ bảy màu hoà lẫn, ý đồ cứng rắn chống lại chộp bắt.
Lý Diệu Chân và Kim Liên đạo trưởng đồng thời vươn tay, điên cuồng tăng thêm phúc vận cho ba người.
Lúc chỉ mành treo chuông, bàn tay khổng lồ kia sụp đổ.
Vật chất máu thịt tạo thành nó như mất đi lực lượng, bỗng nhiên sụp xuống, đập xuống đất, chỉ một thoáng, tựa như núi đổ, mặt đất kịch liệt chấn động, bốc lên bụi bậm.
A Tô La, Độ Ách và Hằng Viễn tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn không dám dừng lại, thẳng đến lúc quay về bên cạnh đám người Lý Diệu Chân, mới dám xoay người nhìn lại.
Những máu thịt vật chất màu đỏ sậm kia, giờ phút này đang chậm rãi tan vào mặt đất, thẳng đến lúc biến mất.
“Dọa chết lão tử rồi.”
A Tô La sờ sờ cái đầu trọc.
Độ Ách La Hán và Hằng Viễn tuy không nói chuyện, nhưng xem vẻ mặt cùng ánh mắt, trong lòng đại khái có cùng ý tứ với A Tô La.