“Ngươi vô duyên vô cớ nói cái này làm chi.”
Tống Đình Phong truyền âm nói:
“Ninh Yến lấy Lâm An điện hạ, không biết bao nhiêu người cười đến rụng răng, vỗ tay tỏ ý vui mừng, hắn một ngày chưa thành thân, vị trí “hậu cung chi chủ”, liền không ai dám thèm thuồng. Hiểu chưa!
“Nhưng, bệ hạ sớm hay muộn là phải cân nhắc con nối dõi, về sau có náo nhiệt để hóng rồi.”
Bệ hạ tuy là nữ nhi, nhưng cũng là huyết thống hoàng tộc chính thống, con nối dõi của nàng, chỉ cần có hậu trường đủ cường đại chống đỡ, kế thừa ngôi vị hoàng đế không hề khó khăn.
Sau khi vào hoàng thành, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ đi lưu trình, đầu tiên theo lễ quan cưỡi ngựa đến cửa nam, ở nơi đó thay quan phục phò mã, tiếp theo dâng lên chim nhạn, tiền lụa các vật làm sính lễ.
Cái này gọi là “hành nhạn lễ”, chim nhạn tượng trưng cho trung trinh, tượng trưng cho một đời một kiếp một đôi người.
Hành nhạn lễ chấm dứt, Hứa Thất An cùng đội ngũ đón dâu ngồi vào vị trí, uống rượu nghỉ ngơi, chờ đợi giờ lành.
Từ sáng sớm đợi mãi tới lúc mặt trời lên cao, lễ quan rốt cuộc ngồi vào vị trí, thấp giọng nói:
“Phò mã gia, đến giờ rồi.”
Hứa Thất An thầm nhủ, rốt cuộc có thể đón tân nương, hành hạ bàng quang nha...
Hắn lập tức theo lễ quan tới Thiều m cung, ở nơi đó gặp được đội nghi trượng của công chúa, cùng với Lâm An mũ phượng khăn quàng vai, kiều mỵ động lòng người.
Nàng mặc áo cưới, đầu đội mũ phượng, đẹp chói mắt loá mắt.
Ở dưới cung nữ đỡ, thong thả bước ra khỏi Thiều m cung, hai người cách rất xa, ánh mắt giao hội.
Muôn vàn lời nói, đều ở trong ánh mắt.
Không nói gì, Lâm An dịu dàng liếc hắn một cái, cúi đầu vào xe yếm địch*.
(*): loại xe dùng cho công chúa, hoàng hậu...
Xe yếm địch lấy màu đỏ làm chủ, thùng xe trừ lông trang trí, còn có các loại tơ lụa đỏ, tím đan vào cấu thành trang sức hoa mỹ.
Càng ngang của xe bố trí tủ thơm, bố trí lư hương ly văn, hương bảo các thứ.
Phong cách chỉnh thể hoa lệ tươi đẹp, dị thường xinh đẹp.
Rất thuận lợi, không có đòi tiền lì xì tìm giày, phá cửa mà vào quậy phá*... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm một câu.
(*): Một số nơi ở Trung Quốc có các phong tục đặt ra để làm khó chú rể khi đón dâu.
Đương nhiên, cái này chủ yếu là bởi vì đón dâu không phải vở diễn chính, hơn nữa không có phong tục đời trước.
Ra khỏi hoàng cung, Hứa Thất An mang theo đội nghi trượng hội hợp với đội đón dâu, cùng nhau rời khỏi hoàng thành, quay về đường cũ.
Đích đến chuyến này, vốn nên là phò mã phủ, nhưng Hứa Thất An sau khi bàn bạc với nhị thúc, cho rằng vẫn là ở Hứa phủ không thay đổi, mua vài căn nhà xung quanh, xây dựng thêm thành hào môn phủ đệ đình viện dày đặc.
Người một nhà vẫn là ở cùng nhau.
Quay về Hứa phủ, lại tốn nửa canh giờ, trên đường trống nhạc cùng vang, cung nữ đầu đội mũ hoa bưng lư hương uyển chuyển bước sen, còn có cấm quân ở phía trước vảy nước quét nhà, cho nên đi không nhanh.
Ở trong tiếng nhạc trống vui mừng long trọng, Hứa Thất An mang Lâm An dẫn vào cửa, đến thẳng nội sảnh.
Nội sảnh lúc này đứng đầy người xem lễ, đều là tộc nhân Hứa thị, không có khác bên ngoài.
Nhị thúc và thẩm thẩm ngồi thẳng lưng ở nội sảnh, thẩm thẩm thấy Lâm An mũ phượng khăn quàng vai, mắt sáng lên.
Nàng rất thích cô nương trang điểm xinh đẹp, Lâm An ăn mặc khiến thẩm thẩm vô cùng kinh diễm.
Thành viên Thiên Địa hội không ở đây, con hàng Ti Thiên Giám cũng còn chưa đến, thật tốt... Hứa Thất An nhìn lướt qua mọi người trong phòng, trừ Hoa Thần mặt trầm như nước, người khác đều vẻ mặt tươi cười.
Đặc biệt Hứa Linh Nguyệt, cười tươi như hoa, từ đáy lòng cảm thấy cao hứng cho đại ca!
Người mới ở dưới sự chủ trì của quan viên Lễ bộ, tiến hành nghi thức bái đường.
Lưu trình bái đường rất rườm rà —— ba quỳ, chín khấu đầu, sáu thăng bái.
Trong lúc đó, Hứa Thất An phát hiện Lâm An tim đập nhanh hơn, truyền âm nói:
“Đừng khẩn trương!”
Lâm An quả nhiên yên ổn.
Sau khi đâu vào đấy hoàn thành nghi thức, hai tiểu cung nữ nâng nến hoa long phượng bước đi, Hứa Thất An cùng Lâm An ở phía sau.
Nhìn một đôi người mới rẽ vào hậu sảnh, mẹ đẻ Cơ Bạch Tình nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.
Hứa Nguyên Sương nhìn về phía mẫu thân, nhẹ nhàng cầm tay nàng, đang muốn nói chút lời trấn an.
Lúc này, nàng thấy Lục Nga đi tới, thấp giọng nói:
“Đại phu nhân, đi theo ta một chuyến.”
Cơ Bạch Tình nhíu nhíu mày, cầm khăn gấm, theo Lục Nga đi ra ngoài.
Qua hành lang sân vườn, tới ngoài phòng tân hôn của vợ chồng, Lục Nga đẩy cửa ra, cười nói:
“Mời đại phu nhân vào.”
Cơ Bạch Tình giật mình, đã có phán đoán, nàng bước qua bậc cửa, tiến vào phòng hôn lễ, thấy Lâm An cùng Hứa Thất An sóng vai mà đứng, chờ đã lâu.
“Ninh Yến đây là...”
Hứa Thất An thấp giọng nói:
“Thẩm thẩm cùng nhị thúc nuôi tôi lớn lên, ở trong lòng tôi tựa như cha mẹ đẻ, tôi ở trước mặt tân khách bái nhị thúc cùng thẩm thẩm, là kính trọng bọn họ. Nhưng bà là mẹ đẻ của tôi, cốt nhục chí thân, ngày tôi kết hôn, nên bái ngài.”
Hắn cùng Lâm An nhìn nhau, quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy ba cái.
Cơ Bạch Tình mỉm cười nói:
“Mẹ rất vui, rất vui.”
Nàng cúi người mang con trai trưởng cùng dâu trưởng đỡ dậy.
Hứa Thất An thấp giọng nói:
“Mẹ!”
Thân thể Cơ Bạch Tình chợt cứng ngắc.
Nàng bất động thanh sắc gật gật đầu, không ở lâu, rời khỏi phòng tân hôn.
Sau khi đi một lúc, nàng vịn vào cột hành lang, cúi đầu, bả vai kịch liệt run lên.
...
Hứa Nguyên Sương thấy mẫu thân hốc mắt đo đỏ trở về, lớp trang điểm thoáng có chút nhòe, nhìn chật vật, nhưng cẩn thận nhìn tiếp, phát hiện tích tụ khóe mắt đuôi lông mày của bà hai mươi năm qua không còn sót lại chút gì.
Trong phòng tân hôn, Lâm An rúc vào trong lòng Hứa Thất An, trong tay cầm bắt một miếng bánh mỡ bò, cắn ăn từng miếng nhỏ, ăn một lát, u sầu đầy mặt:
“Quốc sư sẽ lao vào một kiếm chém chết ta hay không?
“Ta ở trước mặt thái hậu giả bộ tràn đầy tự tin, nhưng thật ra trong lòng rất sợ.”
Nàng vậy mà đã sợ trước rồi? Hứa Thất An an ủi:
“Quốc sư vừa lấy kiếm chém nàng, ta liền cầm thương đâm nàng ấy.”
Lâm An nhất thời yên tâm, tiếp theo nói:
“Giúp ta tháo mũ xuống, đeo gần nửa ngày, cổ đau mỏi.”
Hứa Thất An liền giúp nàng mang mũ phượng tháo xuống, véo thân hình như rắn nước, cười nói:
“Áo cưới rườm rà phức tạp, cũng cởi trước, đỡ cho đến lúc đó cởi phiền toái. Ừm, động phòng cũng làm trước, ta còn chuyên tâm ra ngoài chiêu đãi khách nhân.”
“Đừng đừng!”
Lâm An đỏ mặt, hai tay dùng sức đẩy ngực hắn.
Tuy hai người đã thành thân, nhưng nàng chưa trải việc, vẫn sẽ thẹn thùng.
Sau khi náo loạn một lúc, Hứa Thất An liếc qua đồng hồ nước ở góc nhà, day day mi tâm:
“Ta ra ngoài đón khách.”
Hôm nay khẳng định có vô số trò thiêu thân, nhưng không sao, hắn đã nghĩ sẵn kế sách vạn toàn.