Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời dần dần về phía tây, Hứa Thất An mặc quần áo phò mã, dẫn theo vài tên gia phó, cùng nhị thúc chờ đợi chỗ cửa phủ, nghênh đón khách khứa tham gia tiệc rượu.

Rất nhanh, hắn thấy một đám người quen, đám người Chu huyện lệnh, Lý điển sử, Vương bộ đầu của Trường Nhạc huyện nha.

Trong đầu Hứa Thất An nháy mắt hiện lên thời gian mới đến Đại Phụng, Vương bộ đầu và Lý điển sử là người vỡ lòng hắn câu lan nghe khúc, đoạn thời gian đó, lão Vương cùng lão Lý mỗi ngày đánh rơi một chỉ bạc...

“Hạ quan Chu Minh, bái kiến Hứa Ngân la.”

Chu huyện lệnh bước nhanh tiến lên, khom người chắp tay.

Đám người Vương bộ đầu câu nệ hành lễ.

Hứa Thất An tươi cười đầy mặt lên đón:

“Sao còn ở lại Trường Nhạc huyện nha? Lão Chu, triều đình dưỡng sĩ trăm năm, chính là vì để các ngươi vì xã tắc cúc cung tận tụy, không thể lơi lỏng nha.”

Trong lòng Chu huyện lệnh nở hoa, đè nén vui sướng trong lòng, chắp tay nói:

“Hứa Ngân la giáo huấn đúng.”

Nói chuyện phiếm vài câu, Chu huyện lệnh dẫn đám người Vương bộ đầu, đi theo phía sau gia phó Hứa gia vào phủ.

Lão Chu bước chân cũng sắp bay lên rồi, hắn ở Trường Nhạc huyện cẩn trọng nhịn nhiều năm, mãi không thấy hy vọng lên chức, Hứa Ngân la mới vừa rồi nói chuyện, là có ý tạo điều kiện cho hắn.

Nghênh đón xong đám người Trường Nhạc huyện, không bao lâu, Hứa Thất An nghênh đón nhóm khách nhân thứ hai, một chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa đỗ ở bên đường, xa phu đưa đến cái ghế nhỏ, trong xe trước sau có ba người xuống dưới —— Vương Tư Mộ cùng hai vị công tử Vương phủ.

“Cha thân thể có bệnh nhẹ, không tiện ra ngoài, bảo ba người huynh muội chúng ta tới chúc mừng hôn lễ của Hứa Ngân la.” Vương Tư Mộ hướng hai chú cháu thi lễ.

“Đệ muội xa lạ rồi, gọi đại ca là được, mời vào trong.” Hứa Thất An nhiệt tình dẫn Vương Tư Mộ đi vào trong, nụ cười đầy mặt:

“Lát nữa an bài một ghế đặc thù cho đệ muội, đừng nghĩ từ chối.”

Vương Tư Mộ mặt mang mỉm cười, trong lòng lại không hiểu sao trầm xuống, cảm thấy nụ cười của Hứa Ngân la lộ ra vài phần quỷ quyệt làm người ta bất an.

Hắn vừa bảo gia phó dẫn theo Vương Tư Mộ cùng hai vị huynh trưởng của nàng vào phủ, quay đầu, thấy Nhị thúc đón nhóm khách nhân thứ ba.

Đó là các môn chủ cùng bang chủ Võ Lâm minh, trong đó Tiêu Nguyệt Nô lụa mỏng che mặt, váy cư bay lên bắt mắt nhất, cho dù không nhìn dung mạo, khí chất cùng dáng người đã là đỉnh cấp.

Bọn họ sau khi thu được thiệp mời, sớm mấy ngày trước đã chạy tới kinh thành, luôn ở trong dịch trạm kinh thành.

Các môn chủ bang chủ này, bây giờ đều có chức quan trong người, tuy nói là hư chức không có quyền, nhưng có quan chức bên ngoài, đến bất cứ nơi nào cũng có thể tuỳ cơ ứng biến, có thể vào ở dịch trạm.

“Khấu tiền bối chưa tới?”

Hứa Thất An tuy sớm có đoán trước, nhưng vẫn bày ra nét không vui.

“Khấu tiền bối bế quan rồi, nhờ chúng ta đến chúc mừng Hứa Ngân la.” Tiêu Nguyệt Nô dịu dàng nói.

Hứa Thất An nhìn nàng một cái, gật đầu nói:

“Các vị mời vào bên trong!”

Hắn không nói nữa, bảo gia phó dẫn đám người Võ Lâm minh vào phủ, bởi vì hắn thấy Tống Khanh cùng Ninh Thải Vi của Ti Thiên Giám, cùng với Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía Hứa phủ bên này, lấy truyền tống khoảng cách nhỏ thay thế đi bộ.

Dù sao đưa lưng về chúng sinh là làm màu, nhưng nếu đi đường giật lùi, vậy thì thành buồn cười, không có hình tượng đáng nói.

“Tống sư huynh, Dương sư huynh, Thải Vi, các ngươi tới rồi!”

Khuôn mặt Hứa Thất An chứa đầy nụ cười, tỏa ra sự nhiệt tình lên đón.

Ánh mắt Ninh Thải Vi liên tiếp nhìn vào trong, nũng nịu nói:

“Bắt đầu ăn chưa?”

Tống Khanh cười nói:

“Thải Vi sư muội từ tối hôm qua nhịn đói mãi đến bây giờ.”

Tuyệt rồi, cùng Lệ Na Linh m giống nhau như đúc, ba người các ngươi là bàn trước với nhau? Hứa Thất An cười nói:

“Chờ mặt trời lặn, chờ mặt trời lặn.”

Tống Khanh trầm giọng nói:

“Hứa công tử kết hôn, vì sao không cho ta tặng quà?”

Thứ ngươi tặng ta dám nhận sao? Hoặc là kết quả luyện kim cổ quái, hoặc là búp bê phiên bản người thật... Hứa Thất An đầy đầu óc đều là lời nói nhảm, cười nói:

“Lấy giao tình của chúng ta, Tống sư huynh không cần khách khí.”

Rốt cuộc đến lượt Dương Thiên Huyễn, hắn đằng hắng cổ họng, ngâm tụng nói:

“Tay mời trăng sáng hái sao trời, thế gian...”

Lời còn chưa dứt, Hứa Thất An đã ngắt lời hắn:

“Tống sư huynh, Thải Vi sư muội, vào đi vào đi! Chung sư tỷ ở bên trong chờ các ngươi, ồ? Đây không phải Dương sư huynh sao, sao còn ngây ra đó.”

Cẩu tặc, thù mới hận cũ, hôm nay tính rõ ràng với ngươi, ngươi chờ cho ta... Dương Thiên Huyễn âm thầm thề, thanh quang chợt lóe, theo Tống Khanh cùng Ninh Thải Vi vào phủ.

Tiễn bước các đệ tử giám chính, Hứa Thất An nhìn phía cuối phố dài, sắc mặt cứng ngắc một phen, chậm rãi thở ra, nghênh đón.

“Diệu Chân, thánh tử, hoan nghênh hoan nghênh.”

Lý Diệu Chân đeo kiếm, mặc đạo y, mặt không biểu cảm.

Thánh tử khuôn mặt tươi cười lên đón, trước liên tục chúc mừng, sau đó quay đầu răn dạy Lý Diệu Chân:

“Sư muội, cái mặt thối này của ngươi bày cho ai xem thế, Hứa Ngân la kết hôn chẳng lẽ không phải việc vui cực lớn? Hứa Ngân la cùng Lâm An điện hạ chẳng lẽ không phải một đôi trời đất tạo nên? Hứa Ngân la vừa cứu mạng ngươi, ngươi còn bày mặt thối, thật sự là không hiểu chuyện chút nào cả.”

Lý Diệu Chân nhìn Hứa Thất An một cái, cười nói:

“Chúc mừng Hứa Ngân la ôm công chúa về!”

Nàng rất ít có bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười.

Lý Linh Tố nghiêm trang nói:

“Lát nữa lúc nháo động phòng, sư muội cần phải nương tay nha.”

Ta đoán không sai, Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn quả nhiên ôm chủ ý xấu xa... Trong lòng Hứa Thất An cười lạnh một tiếng, đưa sư huynh muội vào phủ.

Khách nhân đến từng đám, màn đêm chậm rãi bao phủ.

Lúc đèn rực rỡ mới lên, hắn rốt cuộc thấy xe ngựa của Ngụy Uyên chậm rãi chạy đến, đánh xe là Nam Cung khí chất âm nhu, Khương Luật Trung Trương Khai Thái đám kim la cưỡi ngựa đi theo hai bên, sau nữa, là Ngân la đồng la.

Hứa Thất An hít một hơi, chủ động lên đón.

Nam Cung Thiến Nhu mang xe ngựa đỗ ở bên đường, thấy hắn tới, theo trực giác tránh ra vị trí.

Bây giờ không thể trêu vào người này nữa.

Hứa Thất An đặt ghế, mở cửa xe, dẫn Ngụy Uyên xuống xe, cười nói:

“Ngụy Công, ty chức chờ ngài lâu lắm rồi.”

Ngụy Uyên cơ bản không tham gia việc hiếu hỉ, nhưng hôn sự của Hứa Thất An, hắn là nhất định phải tới.

Ngụy Uyên sau khi xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua thùng xe phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK