Đại Lý tự thừa từ trong lòng lấy ra hai phần hồ sơ, đưa cho Hứa Thất An: “Một phần là năm Nguyên Cảnh thứ 14, một phần khác là năm Nguyên Cảnh thứ 15.”
Hứa Thất An mở ra phần hồ sơ này, nghiêm túc đọc.
Hồ sơ năm Nguyên Cảnh thứ 14: đông các đại học sĩ Tô Hàng, nhận hối lộ, bao che cấp dưới ngầm chiếm lương thực cứu trợ thiên tai, dẫn tới đói chết vô số nạn dân, bị biếm tới Giang Châu.
Hồ sơ năm Nguyên Cảnh thứ 15: đông các đại học sĩ Tô Hàng, cũng thu nhận hối lộ, bị người vào kinh cáo ngự trạng, triều đình sau khi tra rõ là thật, chém đầu!
Tô Hàng thế mà lại là đông các đại học sĩ... Vậy trong thư mật Tào quốc công viết là “Tô đảng”? Hứa Thất An mang hồ sơ trả lại cho Đại Lý tự thừa, quay sang lại đọc hồ sơ Trần bộ đầu đưa, hai thứ không có gì khác biệt.
“Tự thừa đại nhân, ngài ở triều làm quan đã bao lâu?” Hứa Thất An giơ lên chén rượu ra hiệu.
“Hai mươi lăm năm.” Đại Lý tự thừa cũng nâng lên chén rượu, ‘ừng ực’ uống một ngụm.
“Vậy ngài vì sao sẽ không biết đông các đại học sĩ Tô Hàng?” Hứa Thất An nghi ngờ nói.
Sắc mặt Đại Lý tự thừa đột nhiên cứng ngắc, bưng chén rượu, sững sờ, đúng vậy, ta vì sao sẽ không nhớ nội các đại học sĩ? Ta vì sao đối với Tô Hàng nhân vật này không có một chút ấn tượng?
Hứa Thất An không hỏi nhiều, bảo hai vị uống rượu dùng bữa, thời buổi này không cần cân nhắc quy củ uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, cho dù hắn uống say mèm, nằm úp sấp lên con ngựa cái nhỏ, con ngựa cái nhỏ cũng có thể cõng hắn ‘cọc cọc cọc’ quay về Hứa phủ.
Sau khi cơm no rượu say, Hứa Thất An chưa tiễn Đại Lý tự thừa cùng Trần bộ đầu, nhìn theo bọn họ mở ra cửa phòng rời khỏi.
Hứa Thất An mang theo vài phần ngà ngà say, nằm tựa ghế dựa lớn, một bàn tay đặt ở trên bàn, đầu ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn, hắn lâm vào tự hỏi.
“Đại Lý tự cùng Hình bộ đều có hồ sơ, chỉ có nha môn Đả Canh Nhân không có, dựa theo thời gian suy đoán, Ngụy Công lúc ấy còn chưa chấp chưởng nha môn Đả Canh Nhân, hắn thật sự bắt đầu cầm quyền, là sau chiến dịch Sơn Hải quan... Mà Tô Hàng chết ở 23 năm trước, chiến dịch Sơn Hải quan xảy ra ở 20 năm trước.
“Tô Hàng là đông các đại học sĩ, nhưng Đại Lý tự thừa, Ngụy Công lại không nhớ người này, không những bọn họ, ta một lần nữa hỏi hồn phách Tào quốc công, hắn thế mà cũng không nhớ Tô Hàng, lại liên tưởng đến chữ quỷ dị biến mất kia trong thư mật...”
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên bốn chữ: che chắn thiên cơ.
Theo bản năng, suy nghĩ của hắn là: việc này có liên quan với giám chính?
Nhưng mơ hồ cảm thấy phán đoán này thiếu chứng cớ, thiếu logic tương ứng... Nghĩ chút, hắn tựa vào ghế dài, ngủ gật.
Một khắc đồng hồ sau, hắn tỉnh lại.
“Ồ, ta thế mà ngủ mất? Đại Lý tự thừa cùng Trần bộ đầu đi rồi?” Hứa Thất An day day mi tâm, tự mình đứng dậy:
“Tô Hàng vụ án này thật phiền toái, một chút manh mối cũng không có, sớm biết đã không đáp ứng Tô Tô. Còn không phải bởi vì nàng thật sự quá xinh đẹp, nếu không ta lười phí đầu óc...”
Hắn như là quên mọi thứ vừa rồi, duỗi cái lưng mỏi rời khỏi phòng bao riêng.
...
Hoàng hôn, trong tẩm cung.
Lão thái giám khuỷu tay đặt phất trần, vượt qua bậc cửa cao cao, bước nhanh tiến vào tẩm cung.
“Bệ hạ, có việc gấp...”
Nguyên Cảnh Đế vừa dùng thức ăn tu đạo, mượn dược lực ngồi xếp bằng thổ nạp, không quan tâm.
Lão thái giám liền không dám quấy rầy, có chút vội vàng xao động chờ đợi thật lâu, rốt cuộc, Nguyên Cảnh Đế chấm dứt thổ nạp, mở hai mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Lão thái giám từ trong tay áo lấy ra tờ giấy, đưa cho Nguyên Cảnh Đế.
Nguyên Cảnh Đế tiếp nhận, mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, trong con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng.
“Cửu Sắc Liên Tử, điểm hóa vạn vật...”
Nguyên Cảnh Đế thu lại tờ giấy, dặn dò: “Thông báo Ngụy Uyên, bảo hắn vào cung gặp ta... Không, không cần nữa.”
Vừa trải qua cuộc đời “nhấp nhô”, lão hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Thông báo mật thám của Hoài Vương, lập tức tới Kiếm Châu, tranh đoạt Cửu Sắc Liên Tử. Có thể phối hợp với đạo sĩ Địa tông.”
Dừng một chút, hắn bổ sung nói: “Cố găng mang nhiều pháp khí một chút.”
Lão thái giám khom người lui ra.
...
Kiếm Châu nằm ở vùng tây bắc Đại Phụng, tây giáp Lôi Châu, bắc giáp Giang Châu. Đồng thời, bởi vì có hai đường thủy rời Kiếm Châu, cho nên phồn hoa như gấm vóc.
Nhưng, người Kiếm Châu nói chuyện say sưa nhất, là văn hóa địa vực độc đáo của nó: Võ Lâm minh!
Các đời, thái độ đối với tổ chức giang hồ đều là chiêu an cùng chèn ép là chính, nghe lời chiêu an, không nghe lời chèn ép hoặc tiêu diệt. Như thế mới có thể duy trì vương triều thống trị, duy trì thế đạo thái bình.
Việc nào cũng có ngoại lệ.
Võ Lâm minh của Kiếm Châu, chính là có thể trên trình độ nhất định, làm được tổ chức giang hồ không sợ triều đình.
Kiếm Châu từ xưa đến nay đã có văn hóa võ đạo thâm hậu, bang phái cực nhiều, trong đó có rất nhiều “cửa hiệu lâu đời trăm năm” sừng sững không ngã. Những bang phái này, đều thuộc về Võ Lâm minh quản hạt.
Nhưng những bang phái này không đủ để chống đỡ địa vị Võ Lâm minh hôm nay, đi tìm nguồn gốc, phải từ trong sách sử đi tìm.
Giai đoạn cuối thời Đại Chu, dân chúng lầm than, thiên hạ quần hùng khởi nghĩa vũ trang, ý đồ lật đổ chính sách tàn bạo. Đại Phụng hoàng đế trước khi phát tích, chẳng qua là một trong vô số phản quân.
Lôi kéo mấy trăm binh mã, lấy công chiếm huyện thành nhỏ làm chủ, sau đó chiêu binh mãi mã.
Ở thời điểm đó, có mấy chi phản quân sớm có thành tựu, có lực lượng quân sự cường đại cát cứ một phương. Một chi trong đó, đến từ Kiếm Châu.
Thủ lĩnh chi phản quân Kiếm Châu này là một vị tam phẩm võ phu, ở niên đại chiến loạn quật khởi, chinh chiến khắp nơi, không một lần thua.
Về sau, khai quốc hoàng đế của Đại Phụng quật khởi, trở thành một trong những chủ lực lật đổ chính sách tàn bạo, chờ Đại Chu bị diệt, các lộ nghĩa quân tranh giành Trung Nguyên, triều đình cũ đã bị lật đổ, vì không đổ máu nữa, vị tam phẩm võ phu kia của Kiếm Châu hướng Đại Phụng cao tổ khiêu chiến.
Lấy quân đội của mình làm thẻ đánh bạc, làm một lần tranh đấu khí phách giữa võ phu.
Kết quả không cần nhiều lời, vị tam phẩm võ phu kia của Kiếm Châu thua, dựa theo ước định, hắn mang quân đội giao cho Đại Phụng cao tổ, chỉ mang đi cấp dưới trung tâm, quay về Kiếm Châu, thành lập Võ Lâm minh.
Vị tam phẩm võ phu kia đã tuyệt tích mấy trăm năm, nhưng Võ Lâm minh vẫn luôn tuyên dương hắn còn sống, đó là nguồn gốc sự tự tin thật sự của Võ Lâm minh.