Thẩm thẩm nghiến răng nghiến lợi, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận nói một chữ: "Cút."
Hứa Thất An lúc này chạy về phòng mình.
Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, không phải do mảnh vỡ Địa Thư, mà là tóc gáy dựng đứng hết lên, toàn thân cũng nổi da gà.
Hứa Thất An cứng ngắc xoay sang, nhìn về phía giường, thấy một cái tay đứt đỏ bừng đang im lặng nằm trên giường.
Hắn trong nháy mắt thấy da đầu tê dại, nồng độ adrenalin điên cuồng tăng trưởng, mồ hôi lạnh liên tiếp chảy xuống.
Cánh tay đứt có làn da đỏ thẫm im lặng nằm ở giường, dưới da có một mạch máu màu xanh.
Hứa Thất An hiện tại cảm giác như mới xem phim ma ở phòng khách, lòng đang sợ hãi, quay về phòng ngủ mở cửa liền phát hiện con ma trong phim đang ngồi ở bên giường, đôi mắt lạnh lẽo theo dõi hắn.
Cảm giác sợ hãi nổ ầm ầm trong lòng, mỗi một sợi dây thần kinh đều đang thúc giục hắn: chạy trốn, mau chạy trốn...
Lúc này, Hứa Thất An thấy ngón trỏ cánh tay động đậy rất nhẹ... Ngón trỏ chạm xuống ga giường.
Ngay sau đó, không khí tựa như biến thành đầm lầy, Hứa Thất An cảm thấy mình đang tiến vào vũng bùn, dù dùng hết sức lực, cũng khó có thể di chuyển theo ý muốn.
Năm ngón tay kia giật giật, sau đó, nó coi năm ngón như bàn chân, đi xuống dưới giường, tới gần Hứa Thất An.
Một màn này quá mức đáng sợ, tựa như cảnh trong phim kinh dị, Hứa Thất An liều mạng giãy dụa nhưng không có tác dụng, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nó đi đến dưới chân, bò theo ống quần, một đường hướng lên trên....
Nó muốn ký sinh vào thân thể mình, tựa như ký sinh Hằng Tuệ hòa thượng.... Vì sao? Vì sao lại nhằm vào mình, mình chỉ là một Đồng la bình thường không có gì lạ.... Hứa Thất An hoảng sợ suy nghĩ như thế, cánh đứt đã đi đến chỗ ngực hắn, vẫn hướng lên trên, sau đó, ngón cái cùng ngón trỏ mở ra cái miệng của Hứa Thất An.
.... Hứa Thất An không thể phản kháng, hai mắt trợn to, vẻ mặt sợ hãi.
Ngay sau đó, khoang miệng bị mở ra, bàn tay thô bạo xâm nhập, cuối cùng dần tiến vào chỗ sâu trong yết hầu.
Khóe miệng Hứa Thất An vỡ ra, máu tươi đầm đìa, miệng người sao có khả năng nhét vào một bàn tay? Huống chi là yết hầu, nhưng cánh tay đứt tựa như đang có ý này.
Rất nhanh, nó chui xuống yết hầu, chỉ thấy yết hầu Hứa Thất An căng ra, tạo thành dấu ngón tay.
Quá trình này rất nhanh, bởi vì nó căn bản không suy xét năng lực thừa nhận của Hứa Thất An, đơn giản là thô bạo đâm thủng khoang miệng, chui xuống yết hầu.
Ở khoảnh khắc cánh tay đứt tiến vào trong cơ thể, Hứa Thất An thống khổ kêu rên một tiếng, ý thức giống như nổ thành vô số mảnh vỡ, mông lung không biết bao lâu, hắn thấy một tòa chùa miếu, trong miếu không thờ tượng Phật Đà, trên bồ đoàn có một vị tăng nhân trẻ tuổi đang ngồi.
Hứa Thất An kiệt lực muốn nhìn rõ hình dáng của hắn, nhưng mặt của tăng nhân kia giống như bị bao phủ bởi sương mù, làm thế nào cũng không thấy rõ.
Vì sao mình lại đến nơi đây.... Mình chết rồi à? Chẳng lẽ đây là tây phương cực lạc.... Không có khả năng, mính vốn không thờ Phật, Phật Đà nhìn thấy sẽ nắm đầu mình, sau đó đá ra khỏi thế giới cực lạc.... Hứa Thất An tự giễu, bên tai nghe thấy thanh âm hiền hòa của tăng nhân trẻ tuổi:
"Tiểu tăng muốn mượn thân thể thí chủ nuôi dưỡng tay cụt, hi vọng thí chủ thông cảm."
.... Hắn chính là cánh tay đứt ma quái kia? Hứa Thất An kinh nghi bất định, thử hỏi: “Nếu ta không thông cảm thì sao?"
Tăng nhân trẻ tuổi im lặng ngồi xếp bằng, không quan tâm.
.... Hứa Thất An trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai, vì sao lại bị phong ấn dưới Tang Bạc?"
"Tiểu tăng có pháp danh Thần Thù." Tăng nhân trẻ tuổi nói tới chỗ này, dừng một chút, giọng điệu hơi chần chờ:
"Vì sao ta bị phong ấn dưới Tang Bạc.... Không nhớ rõ.... Vì sao ta lại bị phong ấn ở nơi đó.... Ta đến từ nơi đó?"
"Ta là Thần Thù, nhưng vì sao ta ở Tang Bạc? Ta đến từ nơi nào?"
Hắn ban đầu vẫn còn bình tĩnh, nhưng dần dần, theo từng câu tự hỏi, cảm xúc của hắn bắt đầu không khống chế được, khí chất bình thản an tĩnh biến mất, toàn bộ không gian chấn động, một luồng khí thế khủng bố khó có thể dùng ngôn từ miêu tả tràn ra khỏi cơ thể tăng nhân.
Khí thế tựa như địa ngục, làm cho toàn bộ lông tóc trên người Hứa Thất An dựng lên, trái tim kịch liệt đập bình bịch bình bịch.
Luồng khí tức quen thuộc này... Hiện tại Hứa Thất An mới xác nhận tăng nhân trẻ tuổi quả thật là cánh tay đứt.
"Tiểu tăng thất lễ rồi..." Tăng nhân trẻ tuổi khôi phục bình tĩnh, thu hồi khí thế làm người ta nơm nớp lo sợ, hắn ôn hòa nói:
“Nguyên thần của ta không được trọn vẹn, cho nên không nhớ nổi chuyện quá khứ. Ta chỉ biết pháp danh của mình, lại không nhớ được mình đến từ nơi nào, trước kia phát sinh cái gì."
Nói tới đây, giọng điệu tăng nhân trẻ tuổi lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thống khổ, tựa như kiệt lực muốn biết quá khứ đã xảy ra cái gì, nhưng đành chịu.
Nguyên thần không trọn vẹn? Là vì chỉ có một cánh tay cụt? Ừm, thân thể không trọn vẹn, cho nên Nguyên thần cũng không trọn vẹn, cái này thực hợp lý.... Hòa thượng, ngươi có chút thảm.... Hứa Thất An thử nói:
"Đại sư, hình như ta biết một chút tin tức, không biết có tác dụng với ngươi không."
Khí tức tăng nhân trẻ tuổi nhất thời hơi rung chuyển, trong sương mù, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
"Trận pháp làm ngài bị phong ấn do hoàng thất Đại Phụng, Ti Thiên Giám cùng với phật môn phương tây hợp sức hoàn thành, ngài cũng là người phật môn, có lẽ ngài đến từ Tây Vực." Hứa Thất An nói.
Hắn nói xong, bản thân cũng triển khai liên tưởng: chủ nhân cánh tay đứt là một tăng nhân, mà ba thế lực phong ấn hắn là hoàng thất Đại Phụng, phật môn Tây Vực, Ti Thiên Giám.... Căn cứ theo tin tức có được từ Thanh Long tự, phật môn rõ ràng cực kì quan tâm tình huống vật phong ấn dưới Tang Bạc.... Đợi một chút!!
Ánh mắt Hứa Thất An sáng lên, hắn nhớ tới mấy chi tiết trong vụ án Tang Bạc: Ngày thứ ba sau khi Hà miếu Vĩnh Trấn sơn bị nổ nát, Ngụy Uyên nói với hắn, Nguyên Cảnh Đế mở thành cấm chỉ.
Ngày hôm sau khi Hà miếu Vĩnh trấn sơn bị nổ nát, Giám Chính giả bệnh, toàn bộ hành trình khoanh tay đứng nhìn.
Bàn Thụ phương trượng Thanh Long tự sau khi nói chuyện với hắn, liền đi về phương tây.
Từ chi tiết này có thể phỏng đoán, phật môn mới là bên chủ đạo phong ấn Tang Bạc. Tăng nhân trẻ tuổi bị phong ấn, tám chín phần mười xuất thân từ phật môn Tây Vực.
Khó trách, khó trách Nguyên Cảnh Đế muốn mở thành cấm. Khó trách Giám Chính muốn giả bệnh.... Đây rõ ràng là nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cũng không phải phiền toái nhà mình.