“Đêm nay ta không về, ban đêm đi ngủ sớm một chút.” Hứa Thất An phất phất tay, xoay người đi tới cửa.
“Ngươi muốn đi đâu?” Sắc mặt vương phi hơi thay đổi.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gã này quả thật cho nàng cảm giác an toàn đã lâu không có, đột nhiên rời khỏi, nàng có chút không thích ứng, trong lòng không tự tin.
“Đến huyện Tam Hoàng rồi, ta muốn đi tìm có gà Tam Hoàng hay không.” Hứa Thất An trả lời.
Vương phi vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở: “Ta cũng đi, ta cũng muốn ăn.”
... Hứa Thất An tức giận nói: “Ta đi kỹ viện!”
“...”
Vương phi ngồi bên giường, dỗi nghiêng người, quay mặt đi, cho hắn một cái ót.
...
Trong phố ngõ đối diện nhà trọ, Hứa Thất An nhìn chằm chằm nhà trọ giám thị nửa canh giờ, không có nhân vật đáng ngờ truy tung, cũng chưa phát hiện vương phi lén lút chuồn đi.
“Thế mà lại chưa đào tẩu, vương phi này là đầu óc có bệnh sao?”
Kết quả này khiến Hứa Thất An rất ngoài ý muốn, ở trong mắt hắn, đây là cơ hội chạy trốn ngàn năm mới có một lần. Từ nay về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lượn.
Thoát khỏi thân phận vương phi này, không cần lo lắng sợ hãi trở thành “dược liệu” nữa.
Nàng là không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý thân phận vương phi này mang đến? Ặc, thông qua mấy ngày nay ở chung, nàng thật ra càng giống nữ tử trải đời chưa sâu, ngạo kiều tùy hứng, trên người không có khí chất phong trần.
Với lại, vinh hoa phú quý có quan trọng bằng tính mạng?
Nhìn từ giọng điệu nàng bình thường đề cập Hoài Vương, đối với vị phu quân trên danh nghĩa kia cũng không có cảm tình... Ô, nàng có đôi khi cũng sẽ ở ban đêm ngây người, biểu hiện ra thái độ tiêu cực, bi quan... Là tuyệt vọng đối với vận mệnh không thể phản kháng? Thật sự là nữ nhân bi thảm.
Hứa Thất An ở trong bóng đêm đi ra, đi dạo ở trong thành hồi lâu, cuối cùng dừng ở cửa một lầu xanh tên là “Nhã m Lâu”.
Trước kia từng nói, thông qua hậu tố của lầu xanh có thể phán đoán quy cách của nó, lầu xanh bậc một bậc hai lấy “viện, quán, các” là chính.
Lầu xanh bậc ba bốn phần nhiều lấy “lâu, ban, điếm” làm tên.
“Nhã m Lâu” chỉ có thể tính là lầu xanh trung hạ đẳng, nhưng ở huyện Tam Hoàng huyện thành nhỏ như vậy, đại khái là lầu xanh quy cách cao nhất rồi.
Nữ tử mặc váy vóc rực rỡ ở cửa nghênh đón khách qua lại, nói cười rộn ràng.
Vị cơ sở ngầm kia của Đả Canh Nhân, là thương nhân hải sản (má mì) của Nhã m Lâu, hoa danh là Thải Nhi.
Cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân trải rộng Đại Phụng, tam giáo cửu lưu, nghề nào cũng có, như thế mới có thể thu thập tình báo mọi mặt.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Ngụy Uyên cho Hứa Thất An một danh sách, bên trên có phương thức liên lạc, tên họ, tư liệu cơ cở ngầm các nơi Sở Châu.
“U, vị này, mời vào trong mời vào trong.”
Vừa bước vào trong sảnh, liền có một vị tú bà đi lên đón, ánh mắt sắc bén mang cả người Hứa Thất An lục soát một lần, mặc bình thường, nhưng dung mạo tuấn tú vô cùng.
Dung mạo vẫn là thứ yếu, chủ yếu nhất là hầu bao bên hông căng lên, khách chất lượng tốt!
Tú bà mặt ngoài nhiệt tình, thực ra có chút câu nệ, bởi vì không rõ đẳng cấp đối phương, cho nên trình độ nhiệt tình có chút không nắm bắt chuẩn, sợ hãi vô ý chọc giận khách nhân.
Lúc này, nàng thấy Hứa Thất An mở khuỷu tay ra.
Ở trong lầu xanh, đây là ý bảo tú bà ôm cánh tay mình, thể hiện thân cận.
Nhìn là biết tay già đời rồi... Tú bà trang điểm đậm nở rộ nụ cười, tựa như thấy được người nhà, nóng bỏng kéo cánh tay Hứa Thất An, nũng nịu nói:
“Quan nhân, ngài ngồi bên này trước, uống chút trà, ta chọn mấy tỷ muội thanh tú cho ngươi...”
Còn chưa dứt lời, Hứa Thất An phất tay ngắt lời, nói: “Ta tìm Thải Nhi.”
“Ai da, ngài đến không khéo, Thải Nhi có khách rồi, ngài nhìn cô nương khác một chút?” Nụ cười của tú bà không thay đổi.
“Ta chỉ muốn Thải Nhi.” Hứa Thất An mang hầu bao tháo xuống, ném cho tú bà.
“Cái này...”
Tú bà vẻ mặt khó xử dẫn Hứa Thất An lên lầu hai, trong lòng lại cười nở hoa, so sánh với bạc trắng bóng, quy củ tính là cái gì?
Trong làu xanh, ví dụ vì tranh một cô nương mà đánh nhau to nhiều lắm, đánh nhau cũng không tính là chuyện gì cả, cùng lắm thì mang kẻ gây sự đuổi ra ngoài. Đương nhiên, đánh là kẻ cho ít tiền, hoặc là không có bối cảnh.
Hai người tới trước một gian phòng, bên trong truyền đến tiếng nam nữ làm việc, tiếng giường “kẽo kẹt”.
Hứa Thất An một cước đá văng cửa phòng, kinh động nam nữ trong phòng, chỉ thấy trên giường, một nam nhân trung niên mập mạp, đè ở trên người một nữ tử diễm lệ.
Nam tử sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía cửa, tiếp đó một bộ dáng cuồng nộ muốn giết người, quát to: “Cút ra ngoài.”
Trái lại nữ tử diễm lệ kia, nhìn thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ vô cùng, mắt chợt sáng ngời.
Đừng tức giận mà... Được rồi, loại chuyện này, là nam nhân đều sẽ giận dữ. Hứa Thất An đi nhanh lên, bày ra tư thế công tử ăn chơi tranh giành người tình, mang nam nhân từ trên giường xách xuống, đánh đau một trận.
“Huynh đệ, huynh đệ, có chuyện từ từ nói...”
Nam nhân trúng hai quyền một cước, phát hiện đối phương khí lực lớn đến mức dọa người, liền biết mình không phải đối thủ, quyết đoán cầu xin tha thứ nhận là nhát gan.
“Mặc quần áo, lăn ra ngoài.” Hứa Thất An hùng hổ nói.
Nam nhân vội vàng mặc áo quần áo trong, sau đó nắm lên áo ngoài cùng quần, hoảng hốt bỏ chạy.
Tú bà đứng ở cửa phòng, hướng Thải Nhi trên giường ném tới ánh mắt chất vấn, người sau khẽ lắc đầu.
Nàng cũng không biết nam tử tuấn mỹ này.
Tú bà cũng lười quản nhiều, trên mặt nặn ra nụ cười, nói: “Không quấy rầy hai vị cùng vượt đêm xuân, Thải Nhi, hầu hạ khách nhân cho tốt.”
Dứt lời, đóng lại cửa phòng.
Hứa Thất An ngồi xuống ở bên bàn tròn, thính lực phóng đại, nghe tiếng bước chân tú bà đi xa, sau đó là tiếng giẫm cầu thang bằng gỗ...
Thải Nhi ngồi dậy, lõa lồ ra thân trên trắng nõn, khuôn mặt còn ửng đỏ, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tướng công, còn chờ cái gì, ta ở trên giường chờ sốt ruột rồi.”
Cùng lúc nói chuyện, nàng đánh giá nam tử xa lạ tuấn mỹ này.
Với nàng mà nói, nam nhân trên người từ một lão nam nhân bụng béo, đổi thành một anh chàng tuấn tú bề ngoài đỉnh cấp, đây là chuyện tốt cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Đã xác nhận quanh mình không có khác thường, Hứa Thất An nhìn chằm chằm Thải Nhi, thản nhiên nói: “Thanh y thị tòng (người hầu áo xanh).”
Bốn chữ đơn giản, xác nhận nữ tử trên giường sắc mặt biến đổi hẳn, hoảng hốt hất chăn xuống giường, quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: “Bách tử vô hối (chết trăm lần không hối hận).”
Ám hiệu không sai... Tranh chân dung cũng đúng... Hứa Thất An gật đầu, trầm giọng nói: “Mặc quần áo, bản quan có chuyện hỏi ngươi.”