Thanh Châu thắng thua, sẽ ảnh hưởng cán cân thắng bại của trận chiến tranh này, nhưng chiến sự Nam Cương càng thêm quan trọng, nếu nam yêu không thể đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, thì không thể kiềm chế Phật môn.
Mà một khi để Phật môn rảnh tay phối hợp Vân Châu, thì không là ảnh hưởng cán cân thắng bại mà thôi, mà là Đại Phụng trực tiếp GG*.
(*: 1 thuật ngữ game, thường được 1 bên gõ khi sắp thua, viết tắt của từ Good game)
“Có thể bảo Cổ tộc phái binh tiếp viện Thanh Châu.” Lạc Ngọc Hành nói.
“Ừm, cho Thanh Châu một kinh hỉ.” Hứa Thất An gật đầu.
Siêu Phàm của Cổ tộc tuy không thể rời khỏi, nhưng tộc nhân bảy bộ tộc có thể tham chiến, Tâm Cổ, Độc Cổ, Thi Cổ chính là con cưng trên chiến trường. Ám Cổ càng là đỉnh cấp thích khách.
Vậy có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho Thanh Châu.
Tùng Sơn huyện, trong ủng thành.
Hứa Tân Niên nghe xong phó tướng báo cáo thương vong, âm thầm phun ra một hơi:
“Đi xuống đi, bảo các tướng sĩ để ý chút, đừng cho cao thủ quân địch cơ hội thừa dịp đêm tập kích.”
Qua hai lần công thành chiến, tinh nhuệ quân địch bảo tồn hoàn hảo, chết đều là chút lưu dân tạo thành tạp quân.
Chủ tướng Vân Châu quân là người thông minh, hiểu được dùng mạng lưu dân để tiêu hao đạn pháo cùng nỏ tiễn của quân thủ thành. Ngoài ra, bọn họ còn để cao thủ xen lẫn trong tạp quân, tìm cơ hội trèo lên tường thành tàn sát một trận, phá hư sàng nỏ, hỏa pháo thủ thành.
“Chủ tướng quân địch là người thông minh, nhưng tập kích đêm lại tỏ ra đặc biệt ngu xuẩn.”
Hứa nhị lang liếc Miêu Hữu Phương bên người, nói:
“Có chút kỳ quái.”
Miêu Hữu Phương hoàn toàn không hiểu, nhún nhún vai: “Có gì kỳ quái, ta cảm thấy hắn là người thông minh, biết thừa dịp ban đêm chưa chuẩn bị đánh lén.”
“Tệ đoan ban đêm công thành, mới vừa rồi ta đã nói với ngươi, một tướng lĩnh thành thục, sẽ không liều lĩnh như vậy. Trừ phi hắn có thời hạn phải trong ngắn hạn đánh hạ Tùng Sơn huyện.”
Hứa Tân Niên bình tĩnh phân tích.
“Dù sao ta chỉ phụ trách giết địch, chuyện động não ta tuyệt không tham dự.”
Miêu Hữu Phương bày tỏ lập trường trước, sau đó bắt đầu chém gió:
“Ta có thể chưa từng nói với ngươi, ngày đó ở Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, bản đại hiệp giúp đỡ Hứa Ngân la, giết vào Phật môn trọng địa Nam Pháp tự, tử chiến cùng các cao tăng Phật môn.
“Cuối cùng phấn đấu đánh bại Phật môn nhị phẩm A Tô La, đặt nền móng cho nam yêu khởi sự. Hôm nay có ta giúp ngươi, ngươi có thể yên một trăm cái tâm.”
Hứa Tân Niên liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
“Lúc ở thành Thanh Châu, ta từng thấy Viên hộ pháp, hắn đã nói chi tiết với ta chuyện Thập Vạn Đại Sơn.”
Chém gió bị vỡ lở Miêu Hữu Phương vẻ mặt cứng đờ, sau đó nhe răng nói:
“Đó là con hầu yêu làm người ta ghét.”
Đối với điều này, Hứa Tân Niên tán đồng từ đáy lòng:
“Quân tử có chung ý kiến.”
Hai người ăn ý liếc đối phương một cái, giống như đang nói:
Xem ra ngươi cũng từng trải qua trường hợp làm người ta xấu hổ.
Lúc này, một sĩ tốt vội vàng tiến vào, lớn tiếng bẩm báo:
“Hứa đại nhân, quân địch bắn tới một phong tiễn thư (thư buộc vào trên mũi tên).”
Ánh mắt Hứa Tân Niên hơi lóe lên, trấn định nói:
“Trình lên.”
Miêu Hữu Phương lập tức đứng dậy, từ trong tay sĩ tốt tiếp nhận tiễn thư, đưa cho Hứa Tân Niên.
Người sau mở ra đọc, xem xong, cười lạnh một tiếng.
“Bên trên nói cái gì?”
Miêu Hữu Phương vội hỏi.
Hứa nhị lang thản nhiên nói: “Chủ tướng quân địch là kẻ tên Trác Hạo Nhiên, hắn nói trong vòng ba ngày phá thành, chém đầu ta, tặng cho đại ca ta làm quà gặp mặt.”
...
Ngoài cửa đông thành mười dặm, doanh trướng Vân Châu quân.
Lửa trại hừng hực, từng lều trại yên tĩnh không tiếng động, các sĩ tốt sớm đã ngủ, giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí qua lại tuần tra.
Bên ngoài hơn nữa còn có thám báo tuần tra.
Ngoài quân trướng, Trác Hạo Nhiên một thân giáp trụ, thể trạng khôi ngô, tự tay chém thám báo Đại Phụng quân bắt được.
Hắn liếm sống đao dính đầy máu tươi, cười dữ tợn nói:
“Không ngờ được phụ trách trấn thủ Tùng Sơn huyện, là đường đệ của Hứa Thất An. Đợi ta công phá Tùng Sơn huyện, chém đầu thằng nhãi đó, nhất định bảo tồn thật tốt, phái người đưa đi cho họ Hứa.”
Phó tướng Triệu Điềm trầm giọng nói:
“Căn cứ thám báo này khai ra, Hứa Tân Niên kia là đệ tử của Vân Lộc thư viện Trương Thận, tinh thông binh pháp, không thể sơ ý.”
Hắn biết rõ Trác Hạo Nhiên tính tình ương ngạnh, lập tức bổ sung nói:
“Nhưng, tướng quân dũng mãnh phi thường, phá thành là chuyện trong thời gian tới. Đại tướng quân nếu là biết ngài chém đầu Hứa Tân Niên, chắc chắn ngợi khen.”
Trác Hạo Nhiên gật đầu:
“Truyền lệnh xuống, ai chém được đầu Hứa Tân Niên, thưởng ngàn lượng bạc trắng, phong bách hộ.”
...
Hôm sau, Hứa Thất An trong nhập định tỉnh lại, thấy một vị nữ tử như hoa đinh hương, kết sầu bi.
Nàng đẹp thì đẹp đi, khí chất sầu bi lại có thể làm người ta xem nhẹ vẻ đẹp của nàng, làm người ta nhịn không được còn muốn đi vào trong lòng của nàng, lắng nghe sầu bi của nàng.
“Hứa lang, chàng tỉnh rồi.”
Lạc Ngọc Hành dịu dàng nói.
Là nàng à, Tiểu Ai... Hứa Thất An thở phào, trong thất tình, khó chơi nhất là “Dục”, “Nộ”, “Ác” ba nhân cách.
Nộ nhân cách tương đối tốt chút, chỉ là tính tình nóng nảy chút, một lời không hợp nổi giận, động thủ đánh người.
Dục nhân cách là Hứa Thất An sợ hãi nhất, cái này ý nghĩa hắn một ngày 24 giờ đều là hình thức máy đóng cọc, thận khổ không nói nổi.
Ác nhân cách chưa từng trải qua, lần trước Ác nhân cách là một vị cuối cùng ra sân, Lạc Ngọc Hành sớm mang hắn đuổi đi.
Căn cứ dì trẻ biểu hiện kiêng kị như vậy, Hứa Thất An phỏng đoán Ác nhân cách chính là kiểu hoàng hậu ác độc trong phim cung đấu.
Chỉ cần không hiện ra ba loại nhân cách này, nhân cách khác Hứa Thất An đều không sao cả.
Tiểu Ai rất đa sầu đa cảm, luôn cảm thấy tuổi mình có thể làm mẹ tình lang, có chút phiền muộn.
“Quốc sư, nàng xinh đẹp tựa như ánh sáng mặt trời, làm người ta say mê.”
Hứa Thất An như che chở đóa hoa yếu đuối, che chở Tiểu Ai yếu ớt mẫn cảm.
Tiểu Ai lộ ra nét mừng xấu hổ, thấp giọng nói:
“Hứa lang đừng gọi ta quốc sư, gọi một tiếng Ngọc Hành là được.”
Đến rồi đến rồi, nàng lại chết về mặt xã hội rồi... Hứa Thất An rùng mình, thầm nhủ cần gì phải thế chứ, quay đầu chờ nàng hồi phục, lại phải cầm kiếm chém ta.