Nghĩ đến đây, Hứa Thất An hơi phát run, có chút hối hận tới hỏi Ngụy Uyên.
“Giám chính, hắn, hắn vì sao phải ngồi xem tà vật thoát vây...” Do dự thật lâu, Hứa Thất An vẫn hỏi ra nghi hoặc này.
Vì vấn đề này, khả năng rất lớn đề cập đến mình.
Giám chính biết mưu tính của dư nghiệt Vạn Yêu quốc, cố tình lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt; Giám chính biết dư nghiệt Vạn Yêu quốc mang cái tay cụt của Thần Thù hòa thượng ký túc ở trên người mình, cố tình lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt; Giám chính thậm chí còn âm thầm giúp hắn!
Giám chính rốt cuộc có mục đích gì, lão đang mưu tính cái gì?
Lão không sợ Phật Đà vung Đại Phật căn tìm tới cửa điên cuồng tấn công sao.
Ngụy Uyên cười “ha ha”: “Ai biết được.”
Hắn nheo mắt, hưởng thụ Ngân la tâm phúc hầu hạ, nói: “Hôm nay buổi chầu sớm, Độ Ách đại sư lên điện, hắn đề xuất muốn luận đạo đấu pháp cùng Giám chính, tiền đặt cược là Thiên Cơ Bàn cùng Kim Cương Kinh. Hy vọng bệ hạ đồng ý.
“Bệ hạ phái người hỏi Ti Thiên Giám, Giám chính đồng ý. Sau buổi trưa sẽ phát hoàng bảng nói cho toàn kinh thành, có náo nhiệt để xem rồi.”
Không biết vì sao, trong lòng Hứa Thất An bỗng nhiên trầm xuống, có loại cảm giác lưng phát lạnh, thật cẩn thận hỏi:
“Đấu như thế nào?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Hôm nay là biết.”
Phật môn cường đại như vậy, vì sao còn phải mang phản đồ nhà mình phong ấn ở Đại Phụng? Hoặc là Tang Bạc của Đại Phụng có chỗ đặc thù, hoặc là vấn đề đến từ bản thân Thần Thù...
Hứa Thất An hơi do dự, vẫn nhịn không được mang nghi hoặc này hỏi ra.
“Bổn tọa chỉ là người thường, không biết những tin nội bộ này.” Ngụy Uyên lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Hứa Ninh Yến, ngươi năm nay hai mươi rồi nhỉ.” Ngụy Uyên đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy Ngụy Công.” Hứa Thất An sửng sốt, thầm nhủ lời mở màn này vì sao có cảm giác Déjà vu nồng đậm.
Quả nhiên, liền nghe Ngụy Uyên sau đó nói: “Cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”
Phàm nhân thế giới này tuổi thọ phổ biến hơi cao, nếu không chịu thiên tai nhân họa, sống qua sáu mươi tuổi không hề áp lực, bảy tám mươi tuổi cũng là thường có.
Cho nên biên độ tuổi kết hôn rất lớn, có một số nữ tử mười bốn tuổi đã lập gia đình, ngực chưa tấn công mông chưa phòng thủ, nhất châm kiến huyết đáng cười đáng cười.
Có một số nữ tử hơn hai mươi còn khuê nữ, vườn hồng đã mở nhưng chưa ai vào, người ngọc nơi nào dạy thổi tiêu, đáng thương đáng thương.
Bên cạnh Hứa Thất An đã có ví dụ như vậy, thẩm thẩm mười sáu tuổi gả cho Nhị thúc, cùng với Hoài Khánh hai mươi lăm tuổi còn dốt đặc cán mai.
Nói vấn đề tuổi thọ, Hứa Thất An khó tránh khỏi sinh lòng nghi hoặc, nho gia thánh nhân 82 tuổi đã buông tay nhân gian, không khỏi có chút không hợp với lẽ thường.
Nhưng Ngụy Uyên là tay trói gà không chặt (1 câu nói kháy Ngụy Uyên là thái giám), thảo luận với hắn tri thức cao cấp như vậy, cảm giác không có ý tứ gì, càng không cần thiết.
Hứa Thất An thử nói: “Ngụy Công là... Có ý tứ gì?”
“Hữu đốc sát ngự sử có một cháu gái, vừa lúc cũng đến tuổi lấy chồng, bộ dáng rất thanh tú.” Ngụy Uyên nói.
“Rất thanh tú... Chỉ sợ không xứng với ty chức.” Hứa Thất An lắc đầu.
“Tứ tiểu thư nhà Uy Hải bá, năm nay mười bảy, Uy Hải bá muốn tìm cho hắn một vị hôn phu, ngươi là Tử tước, thật ra cũng xứng.” Ngụy Uyên nói.
“Không phải ty chức khoác lác, tiểu thư nhà bá tước, không xứng với ta.” Hứa Thất An vẫn lắc đầu.
“Cháu gái thuỷ vận tổng đốc thế nào? Bổn tọa vừa lúc thiếu bạc, ngươi nếu có thể kết thành quan hệ thông gia với hắn, cũng coi như giải khẩn cấp cho ta.” Ngụy Uyên nhìn hắn.
Không phải, ta tuy trêu chọc mình là hoạn nhị đại, nhưng ngươi lại không phải cha ta, mong muốn đám cưới chính trị cũng quá rõ ràng rồi... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: “Xinh đẹp không?”
“Tự nhiên là thanh tú dễ mến.” Ngụy Uyên nói.
Nghe được bốn chữ thanh tú dễ mến, Hứa Thất An trực tiếp loại luôn, lắc đầu:
“Thực không dám giấu, ty chức bây giờ tồn không ít bạc, tính mang các hoa khôi Giáo Phường Ti chuộc thân hết, vợ cả nếu chỉ là bộ dáng thanh tú, chỉ sợ trấn không được đám tiện nhân yêu diễm kia.”
Ngụy Uyên nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn nữ tử thế nào làm vợ, hoặc là, đã có người trong lòng?”
Người trong lòng, vậy thì nhiều lắm... Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Đầu tiên nhất định phải đẹp như tiên trên trời, tiếp theo phải thân phận tôn quý, cuối cùng, phải có tài hoa tương đương, là vợ hiền trên lên được sảnh đường dưới xuống được phòng bếp.”
Ngụy Uyên cười cười, “Vậy chẳng bằng bổn tọa thay ngươi hướng bệ hạ cầu thân, cưới một công chúa trở về.”
Hứa Thất An lập tức có chút kích động: “Ngụy Công, thật sao?”
Ngụy Uyên gật đầu, chỉ chỉ cửa.
“Ngụy Công có gì dặn dò.”
“Cút ra ngoài.”
...
Bị Ngụy Uyên đuổi khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An chưa về Nhất Đao đường của mình, đi vòng Xuân Phong đường vừa mới xây xong.
Lý Ngọc Xuân đang muốn dẫn theo Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu bọn mấy Đồng la đi tuần phố, đêm qua cao tăng Phật môn gây ra động tĩnh lớn như vậy, dân chúng trong thành sáng nay nhao nhao nghị luận.
Một bộ phận người kinh ngạc than thở cao tăng Phật môn cường đại, một bộ phận người thì tỏ vẻ Phật môn khinh người quá đáng, hy vọng triều đình xua quân thảo phạt.
Từ vương công quý tộc đến người buôn bán nhỏ, sáng nay thảo luận tất cả đều là đề tài này.
Cũng chỉ thời đại này không có mạng, nếu không ngàn ngàn vạn con dân Đại Phụng phải hô lớn một tiếng: kiện lai (1 thuật ngữ trên mạng dùng để nói vui về việc múa phím)!
Ở trên bàn phím đại chiến ba trăm hiệp với Tây Vực Phật môn.
Vì phòng ngừa nhân sĩ giang hồ nhân cơ hội quấy rối, hoặc là phát tán lời đồn, nha môn tăng mạnh nhiệm vụ tuần tra.
“Nhất khố nhất khố!”
Hứa Thất An lập tức ngăn lại đám người Lý Ngọc Xuân, về Nhất Đao đường gọi Đồng la cấp dưới của mình, mười mấy người cất bước chân lục thân bất nhận, kết bạn tuần phố.
Tuần nửa canh giờ, đi ngang qua một nhà câu lan, Hứa Thất An nói: “Đầu nhi, ngươi mang theo người của ta, qua bên kia tuần tra. Ta mang theo Đình Phong và Quảng Hiếu, đi bên này.”
Lý Ngọc Xuân hỏi ngược lại: “Vì sao phải an bài hỗn loạn như thế? Ngươi mang theo người của ngươi, ta mang theo người của ta, không cần trộn lẫn như vậy.”
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: “Vậy đầu nhi, ngươi mang theo Đồng la tuần phố, ta mang theo huynh đệ đi bên kia. Như vậy thì không hỗn loạn nữa.”
Lý Ngọc Xuân nghĩ chút, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Nhìn theo đám người Lý Ngọc Xuân đi xa, Hứa Thất An dẫn theo hai vị đồng nghiệp vào câu lan.
Ngựa quen đường cũ đòi lấy nhã gian lầu hai, gọi mấy cô nương xinh đẹp bồi rượu, ba người vừa ăn nhậu vừa nghe khúc xem diễn, như lại về tới cuộc sống nhàn nhã ngày đó tuần phố.
“Ninh Yến...”
Tống Đình Phong bất đắc dĩ nói: “Ta vốn lãng tử quay đầu, ngại là bên người luôn có chút hồ bằng cẩu hữu.”