Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần đọc sách, Hứa Tân Niên ở lúc em gái út bốn tuổi đã bỏ cuộc, hắn đánh giá là: ánh mắt tan rã, lực chú ý không thể tập trung, đọc sách cái c.

Hứa Linh m quả nhiên không để nhị ca thất vọng, mỗi một vị tiên sinh từng dạy nó, đều sẽ bị chọc tức hoài nghi cuộc đời.

Nếu nhất định phải nói Tiểu Đậu Đinh có thiên phú gì, đại khái... Ăn?

Đối với lời của Hứa Nhị thúc, Lệ Na phản bác: “Nhưng mà nó ăn khỏe.”

Ngươi con mẹ nó đang trêu chọc chúng ta sao... Người một nhà lườm nguýt cô nàng Nam Cương da ngăm.

Lệ Na thấy mọi người ánh mắt quái dị, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ các ngươi trước giờ không phát hiện nó là thiên tài?”

Đám người Hứa Tân Niên nghe vậy, quay đầu nhìn Hứa Linh m đang bóc trứng gà, nó mang một đầu quả trứng gõ gõ ở mặt bàn, sau đó bàn tay nhỏ đè quả trứng, ở mặt bàn chà mạnh một phát, vỏ trứng khẽ chạm là rơi hết.

Trọn bộ quá trình mây trôi nước chảy.

Ở tuổi này của nó, quả thật có thể xưng là thiên tài... Người một nhà nhịn không được muốn ôm mặt.

Hứa Thất An ho khan một tiếng, uyển chuyển nhắc nhở Lệ Na đừng nói đùa linh tinh: “Ăn có lẽ là một loại thiên phú, nhưng không đến mức kiêu ngạo đến muốn thu đồ đệ, ngươi có thể dạy nó cái gì?

“Như thế nào trong ba hơi thở bóc hết vỏ trứng? Như thế nào khiến mình mỗi ngày đều có thể ăn thêm một bát cơm?”

Làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh của Lệ Na lập tức đỏ lên, xua tay giải thích: “Ta không phải muốn dạy nó ăn cơm, ta là muốn dạy nó cổ thuật.”

Hứa Bình Chí biến sắc, mắt như chuông đồng nhìn Hứa Linh m: “Con có phải bắt sâu ăn hay không?”

Hứa Linh m lộ ra vẻ mặt hướng tới, thử nói: “Sâu có thể ăn sao.”

“Không thể ăn không thể ăn.” Hứa Tân Niên cùng Hứa Nhị thúc động tác chỉnh tề xua tay.

Nghe nói ngươi muốn dạy nó cổ thuật, phản ứng đầu tiên của ta thế mà cũng là: Tiểu Đậu Đinh ăn sâu rồi?!

Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, như có chút suy nghĩ hỏi: “Ý của ngươi là, nó là thiên tài tu cổ thuật.”

Lệ Na gật gật đầu, sau đó sửa đúng: “Chuẩn xác mà nói, là thiên tài tu lực cổ. Linh m xương cốt khỏe mạnh hơi thở kéo dài, khí huyết hùng hậu, cái này ở Lực Cổ bộ chúng ta, là thiên tài mấy chục năm cũng không gặp được.

“Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, một đứa bé nhỏ tí, lượng cơm ăn lại lớn như vậy.”

Chẳng lẽ không phải bởi vì nó tham ăn sao... Đám người Hứa gia nghĩ, sau đó có một chút lĩnh ngộ, dựa theo cách ăn của Hứa Linh m, đổi là đứa bé khác, sớm vỡ bụng chết rồi, nó lại vui vẻ hoạt bát.

Lệ Na đè nén h@m muốn ăn cơm, êm tai nói ra: “Phương thức tu hành của Lực Cổ bộ chúng ta, là ở lúc nhỏ tuổi, chọn lựa một con lực cổ nuốt vào, để nó ký túc ở trong cơ thể.

“Vài năm ban đầu, lực cổ sẽ hấp thu tinh huyết cùng năng lượng của kí chủ, nếu đứa nhỏ thể phách không tốt, sẽ trở nên phi thường suy yếu, mà bởi vì lực cổ và kí chủ nhất thể đồng mệnh, sẽ không vắt cạn kí chủ, sẽ chỉ theo kẻ đó cùng nhau suy yếu.

“Cái này sẽ tạo thành bẩm sinh yếu ớt.”

Nàng nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Linh m, “Nhưng nó sẽ không, nó sẽ cung cấp cho lực cổ một mảnh đất tuyệt hảo, ở lúc nhỏ tuổi đã đóng xuống trụ cột vững chắc. Hơn nữa, Linh m xương khớp cứng cáp khỏe mạnh, cho dù không tu tâm, lực lượng cũng hơn xa bạn cùng lứa tuổi, một khi được bồi dưỡng tốt, nó sẽ một bước lên trời.”

Người một nhà nhìn nhau.

Thẩm thẩm trầm ngâm chốc lát, thử nói: “Vậy nó sẽ biến thành ăn khỏe giống như ngươi không?”

Lệ Na khoát tay: “Không có.”

Thẩm thẩm vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe cô nàng da ngăm khiêm tốn nói: “Nó sẽ trở nên ăn khỏe hơn cả ta.”

“...”

Thẩm thẩm không hề nghĩ ngợi, phủ quyết: “Ta không đồng ý, lão gia thì sao?”

Hứa Bình Chí nhìn về phía con trai cùng cháu trai, trưng cầu ý kiến: “Hai đứa cảm thấy thế nào.”

Hứa Thất An bình luận: “Dù sao đọc sách không có tiền đồ, luyện võ cũng không có tố chất đó, không bằng thử chút đi.”

Thẩm thẩm vỗ bàn vang “Phành phành”, cảm giác mình bị mạo phạm, tức đến phát run: “Hứa Ninh Yến ngươi nói chuyện thế nào vậy, Linh m chẳng lẽ không phải muội muội ngươi sao.”

Xem ra không cần sau này, hôm nay có thể nhớ lại hận cũ, loại mẫu tử của thím cháu tuyên bố chấm dứt.

Hứa Linh Nguyệt thấp giọng nói: “Mẹ, đại ca nói cũng không sai.”

Thẩm thẩm đang phẫn nộ bất ngờ không kịp đề phòng, bị con gái đâm một phát.

Hứa Tân Niên nói: “Có thể thu đồ đệ, nhưng có chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút, tu hành lực cổ, khi nào mới có thể xuất sư?”

Lệ Na không chút suy nghĩ, nói: “Ngắn thì năm năm, dài là hai mươi năm, xem thiên phú cá nhân.”

Hứa Tân Niên gật gật đầu, nhìn Linh m, nói: “Vậy Lệ Na cô nương có thể ở kinh thành năm năm, hoặc hai mươi năm?”

Lệ Na miệng nhanh hơn não: “Chỉ cần các ngươi cung cấp cơm, ta có thể ở lại mãi.”

“Không được!”

Đám người Hứa gia, trăm miệng một lời.

“...” Cô nàng da ngăm vẻ mặt tủi thân và uất ức, không phải là ăn mấy thùng gạo nhà các ngươi sao, keo kiệt.

Cuối cùng, một nhà đứng đầu Hứa Bình Chí làm ra quyết định, nói: “Vậy nhọc công Lệ Na dạy tiểu nữ.”

Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An ném ánh mắt hoang mang, không lẽ thật phải để Lệ Na ở lại kinh thành năm năm, thậm chí hai mươi năm?

Vậy tiền trả công cho thầy giáo cũng quá cao rồi nhỉ.

Đối với điều này, Hứa Bình Chí cười ha ha nói: “Linh m chỉ là con bé, lại không tranh làm thiên hạ đệ nhất cao thủ. Có thể học chút nào hay chút đó, cho dù không thể xuất sư, cũng không quan trọng.

“Hai đứa các ngươi, là lòng dạ quá cao, mọi chuyện đều phải tranh làm đầu.”

Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An chưa nói gì, cảm thấy Nhị thúc ( cha) nói có đạo lý.

Lệ Na xoa xoa đầu Hứa Linh m, “Ngươi nếu theo ta về Nam Cương, cha ta khẳng định thu ngươi làm thân truyền đệ tử. Nhiều nhất mười năm, ngươi có thể vác một ngọn núi.”

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên hình ảnh tương ứng, mười năm sau, Hứa Linh m lớn lên vác một ngọn núi lớn, mỗi một bước đều tạo thành hiệu quả như động đất, vui vẻ nói:

Ại a, muội về rồi, tặng một ngọn núi cho ca, đón lấy nha!

Hứa gia có con gái mới trưởng thành, lực bạt sơn hề khí cái thế... Hứa Thất An rùng mình.

...

Trước lúc bình minh, sắc trời trong lành.

Một con mèo mướp cất bước chân tao nhã, xuyên qua đường phố trống trải yên tĩnh, đi tới ngoài cửa lớn Tôn phủ.

Nó nhẹ nhàng nhảy lên nóc một căn phòng sát đường, quan sát chung quanh, sau đó nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng lẻn đến cổng Tôn phủ.

Tiếp theo, yết hầu mèo mướp lăn lộn, hiện ra một đường nét hình vòng tròn, chậm rãi ép ra khỏi cổ.

Đó là một tấm gương ngọc thạch tinh xảo, nó sau khi bị phun ra, chưa từng rơi xuống đất, mà là lơ lửng trên không, mặt gương chợt lóe sáng, chấn động rớt xuống một vị công tử ca hôn mê bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK