Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
Nguyên Cảnh đế sau khi xem giận dữ, yêu cầu sử quan sửa, sử quan thà chết chứ không chịu khuất phục, không tiếc bị 404 (Lỗi 404 Not Found là trường hợp xuất hiện khi bạn cố gắng truy cập vào một trang web đã không còn tồn tại.), nhưng sau khi liên tục phạt roi ba người, bãi miễn một người, các sử quan khuất nhục gập đầu gối xuống, đổi thành:
Đế tu đạo, triều chính cũng không lơ là.
Nhưng, vài năm sau, hậu nhân trùng tu đoạn lịch sử này, Nguyên Cảnh đế quá nửa cũng bị đánh về nguyên hình, thậm chí bị bôi đen.
“Vậy sau này vì sao lại thả ra?”
Hứa Thất An lúc ấy xấu hổ truy hỏi Hoài Khánh, dù sao đó là một đoạn từng trải nghĩ lại mà kinh của cha mẹ người ta, nhưng nói đi thì phải nói lại, cha mẹ nhà ai chưa từng ầm ĩ ly hôn chứ.
“Một năm đó là Ngụy Uyên đánh bại mọi rợ phương Bắc, khải hoàn mà về, Nguyên Cảnh đế đại xá thiên hạ, thuận tiện cũng tha cho hoàng hậu.” Hứa Tân Niên nói.
Ta nói sao năm Nguyên Cảnh thứ 13 quen tai như vậy, thì ra là Ngụy Uyên một buổi thành danh thiên hạ biết... Xin lỗi Ngụy Công, ta không phải cố ý bất kính đối với ngươi.
Thì ra là một năm Ngụy Uyên lần đầu lộ ra mũi nhọn, trên đường đi Vân Châu, số Bốn từng nói, năm Nguyên Cảnh thứ 13, sau vụ thu, Ngụy Uyên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bắc thượng cầm quân, chỉ có một tháng rưỡi đã đánh bại kỵ binh mọi rợ phương Bắc.
Khó trách Hoài Khánh sẽ trở thành đệ tử của Ngụy Uyên, thì ra hoàng hậu còn từng nhận ân tình của Ngụy Uyên... Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.
Tuy không rõ nguyên nhân phế hậu, nhưng cũng không tính là không có thu hoạch.
Ít nhất thám tử lừng danh Hứa bạch phiêu có thể bởi vậy suy luận ra, hoàng hậu cho dù phạm vào sai lầm, nhưng không tính là lỗi nặng, nếu không Nguyên Cảnh đế sẽ không mượn dốc xuống lừa, đặc xá hoàng hậu.
“Ninh Yến, ngươi sau khi ăn xong nếu có thời gian, đi đón Linh m một chút đi.”
Thẩm thẩm tư thái bát tự không hợp với đứa cháu xui xẻo, nhưng sai bảo người ta không chút khách khí.
Bộ sách vỡ lòng cho con nít, cũng chỉ ít ỏi hai ba quyển, học không tới một ngày. Lại thêm trẻ con thiên tính bất hảo, nhốt ở lớp học cả ngày chưa chắc có lợi.
Cho nên bình thường một khắc sau giờ Ngọ liền kết thúc rồi (12:15 phút giữa trưa).
“Từ Cựu sao không đi.” Hứa Thất An từ chối.
“Từ Cựu buổi chiều phải ở thư phòng đọc sách.” Thẩm thẩm không vui nói: “Bảo ngươi làm chút việc, ra sức khước từ.”
Hứa Thất An liếc xéo nàng: “Thẩm thẩm người mang tơ lụa trả lại hết cho cháu.”
Thẩm thẩm nặn ra một nụ cười thật đẹp: “Ai da Ninh Yến, người một nhà không nói lời hai nhà, đến, dùng bữa dùng bữa, thẩm thẩm gắp miếng thịt gà cho cháu.”
Từ khi Hứa Thất An thăng quan phát tài, còn mua nhà mới, thẩm thẩm ở trước mặt hắn liền không thẳng nổi lưng, nói chuyện đều lý không thẳng khí không mạnh.
Hứa Thất An sau khi hỏi địa chỉ, lại nói: “Linh Nguyệt muội muội đi cùng huynh đi, vừa lúc mang hai tỷ muội đi dạo ở nội thành. Mua chút trang sức các thứ.”
Thẩm thẩm vừa nghe, nói: “Ninh Yến à, nếu không thẩm thẩm cũng đi cùng đi.”
Ngươi con mẹ nó chính là muốn lừa tiền ta à... Hứa Thất An dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của thẩm thẩm, “Có thể, nhưng trang sức không mua.”
Thằng nhóc thối này ki bo... Thẩm thẩm cau mày, “Không đi nữa.”
“Nhị thúc xem, thẩm thẩm chính là vì chiếm tiện nghi cháu, đáng thương cháu đến vợ cũng chưa lấy, cháu phải tiết kiệm tiền cưới vợ.” Hứa Thất An lập tức cáo trạng.
Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa rồi không phải cho bà năm mươi lượng?”
“Ông còn có mặt mũi nhắc tới năm mươi lượng đó.” Thẩm thẩm tức giận đập bàn, “Ông lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Còn không phải người nào đó cho.”
Hứa Thất An hiểu rồi, khó trách Nhị thúc hôm nay tâm tình không tốt, thì ra là tiền riêng bị thẩm thẩm đoạt lại... Nhưng thúc cũng không thể mang cơn giận trút lên trên người cháu chứ.
Trong lòng hắn oán giận.
.....
Thanh Vân đường.
Cái tên Thanh Vân đường có hai tầng ý tứ, một là lấy nghĩa một bước lên mây. Hai là hưởng ké tên tuổi tòa Thanh Vân sơn kia ngoài kinh thành.
Mở lớp tư thục là một vị lão tú tài, tên là Lý Bỉnh Ý, năm mươi tuổi, hai mắt đã bắt đầu mờ, chính bởi vì như thế, mới hạ mình dạy đám con nít vỡ lòng.
Tiền trả công cho thầy giáo phi thường cao, mỗi ba tháng nộp một lần.
Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh có quy củ, trong nhà có văn nhân, tiền trả công cho thầy giáo giảm một nửa. Trong nhà có người làm quan, tiền trả công cho thầy giáo lại giảm thêm một nửa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là quan văn, trừ võ tướng.
Bằng vào quy củ này, Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh mang Thanh Vân đường tạo thành “tiểu học quý tộc”, những nhà giàu không thiếu tiền kia, cảm thấy quy củ này thú vị, nổi bật ra cảm giác về sự ưu việt của mình, lại thêm Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh dạy học quả thật có thủ đoạn.
Bởi vậy, nhà giàu không có thời gian vỡ lòng cho con nhà mình, đều nguyện ý mang con nít đưa tới Thanh Vân đường.
Cá biệt tháng trước, Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh đã gặp phải kẻ địch cả đời, là đệ tử khó dạy nhất của lão đời này.
“Hứa Linh m, ngươi đứng dậy!”
Bàn giáo viên, Lý tiên sinh cầm gậy trúc lên, gõ bàn vang phành phành.
Hơn hai mươi đứa con nít ngồi trong phòng, góc phía đông, một cô bé búi tóc trẻ con rất ngoan ngoãn đứng lên.
Cô bé ngũ quan bình thường, mặt tròn tròn như một cái bánh bao, hai mắt sáng ngời có thần.
“Mang Tam Tự kinh đọc thuộc một lần.” Lý lão tiên sinh ngồi xếp bằng, giọng điệu bình tĩnh phân phó.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận...”
Đọc thuộc đến nơi đây, con bé kẹt.
Lý lão tiên sinh tập mãi thành quen, không nổi giận, day mi tâm, thở dài nói: “Vì sao qua nửa tháng rồi, ngươi vẫn chỉ biết ba câu này?”
Loại trẻ con ngu ngốc này không đáng tức giận.
Hứa Linh m dịu dàng nói: “Cha con nói, một chiêu hay ăn hết thiên hạ.”
Một chiêu hay ăn hết thiên hạ là dùng ở nơi này sao... Lý lão tiên sinh sửng sốt một phen, nhớ tới phụ thân đứa nhỏ này là một vị võ phu thô bỉ, cũng liền không tức giận nữa.
“Mỗi ngày đọc sách, ngươi đọc lớn tiếng nhất, nhận biết chữ cũng không có vấn đề gì, vì sao lúc muốn ngươi học thuộc, ngươi liền không thuộc được? Thánh nhân viết, cách vật trí tri (nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật). Ngươi có từng tự mình cảnh tỉnh không?”
Hứa Linh m hoang mang nói: “Tiên sinh chỉ dạy ba câu nha.”
Cả sảnh đường cười vang.
Lý tiên sinh mệt lòng khoát tay: “Ngươi ngồi xuống đi.”
Trong nhà đứa nhỏ này, chỉ có một nhị ca là người đọc sách, hơn nữa là học sinh thư viện Vân Lộc, thật không biết là hoàn cảnh, giáo dục như thế nào, dạy ra hai đứa nhỏ khác biệt to lớn như thế.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ nước, đã đến giờ cơm, Lý tiên sinh ho khan một tiếng: “Hai khắc đồng hồ thời gian dùng bữa, nhớ lúc ăn không nói chuyện.”
Dứt lời, lão rời khỏi phòng học, đi vòng đến hậu viện, dùng bữa trưa.