“Không phải thăng quan, là phong tước!” Hứa Thất An trầm giọng nói.
“Phốc...” Thẩm thẩm bị chọc cười, cười run rẩy hết cả người, quyến rũ động lòng người.
“Ầy, đừng nói bừa.” Hứa Nhị thúc khoát tay, hầm hừ nói: “Nhị thúc ta năm đó ở Sơn Hải quan xông vào trận địa giết địch, từ nam giết đến bắc, từ bắc giết đến nam, giết cả người đẫm máu, chỉ cái này, cách phong tước cũng còn thiếu chút nữa.”
Từ nam giết đến bắc, từ bắc giết đến nam, Nhị thúc ngươi cánh tay không mỏi sao... Hứa Thất An lải nhải trong lòng.
Hứa Tân Niên lắc đầu, “Chuyện phong tước liên quan trọng đại, Đại Phụng một lần phong tước cuối cùng, vẫn là chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước. Hôm nay bốn biển thái bình, lấy đâu ra chiến công cho huynh phong tước.”
“Phong tước không nhất định cần chiến công.” Hứa Thất An sờ sờ cái đầu dưa của Tiểu Đậu Đinh: “Đúng không, Linh m.”
Tiểu Đậu Đinh không để ý tới hắn, cái miệng nhỏ nhắn dán mép bát, sụp soạp húp cháo.
“Được rồi được rồi, ngươi mấy cân mấy lượng thẩm thẩm còn không biết sao.” Thẩm thẩm cười khì một tiếng: “Ngươi hôm nay nếu không nghỉ thì nhanh đi nha môn đi, giờ Mão cũng sắp qua rồi, cũng đừng chậm trễ Nhị thúc ngươi điểm danh.
“Chuyện làm rạng rỡ tổ tông, đại lang ngươi cũng đừng quan tâm, sau kỳ thi mùa xuân năm nay, Hứa gia chúng ta liền có một vị tiến sĩ. Đến lúc đó ở nhà bày tiệc, mời tộc nhân tới ăn một bữa.”
Kỳ thi mùa xuân còn chưa bắt đầu đâu, thẩm thẩm đã kiêu ngạo hẳn lên.
Mẹ kiếp, đây mới là khởi đầu ta muốn nha, Nhị thúc là người bất công, thẩm thẩm là người cay nghiệt, đường đệ là người đọc sách nhưng khắp nơi chèn ép ta, một muội muội không coi trọng ta, một muội muội khác tranh đồ ăn của ta... Sau đó, chiến thần trở về, cường thế phong tước, mang cả nhà thúc thẩm đuổi đi ở ổ chó... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cảm thấy còn rất sướng.
Hứa Nhị thúc một lần nữa ôm lấy mũ giáp, gật gật đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi điểm danh.”
Chuyện phong tước, hắn tự động xem nhẹ, cho rằng chất trai nói đùa.
Hứa gia nếu có thể xuất hiện một vị huân quý, vậy thật sự là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi, cho dù Nhị lang tên đề bảng vàng, tiến sĩ, cũng không thể sánh vai với đại lang.
Đúng lúc này, Hứa Bình Chí thấy lão Trương gác cổng bước chân vội vàng chạy vội đến, vẻ mặt kích động đó, giống như phía sau có con cọp đuổi giết.
“Lão lão lão lão lão gia...”
Lão Trương gác cổng lắp bắp, kích động nói: “Có thánh chỉ!”
“Thánh cái gì?” Hứa Bình Chí chưa nghe rõ.
“Thánh chỉ.”
“Cái gì chỉ?” Hứa Nhị lang chưa nghe rõ.
“Thánh chỉ, thánh chỉ phong tước.”
Hứa Thất An nhìn thẩm thẩm ánh mắt dại ra, đẩy Nhị thúc đi ra ngoài: “Thánh chỉ của bệ hạ đến rồi.”
Hôm qua vụ án Phúc phi chấm dứt, Ngụy Uyên đã nói với hắn, nội các đã soạn xong thánh chỉ phong tước, quyết định ở hôm nay.
Hứa Bình Chí từ nội viện đi đến ngoại viện, tựa như đi qua hơn phân nửa đời người, giờ phút này tâm tình rất phức tạp, thấp thỏm, kích động, do dự, sợ hãi... Cảm giác kiểu này hắn từng trải qua một lần, đó là đêm tân hôn.
Xa xa, thấy một thái giám mặc mãng bào đứng ở trong sân, một dãy thị vệ mặc giáp chia làm hai hàng.
Trong tay vị thái giám kia cầm một quyển thánh chỉ lụa vàng thêu rồng vàng năm móng vuốt.
Thịch thịch thịch...
Hứa Bình Chí nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống.
Thấy chánh chủ tới, thái giám truyền chỉ chậm rãi mở thánh chỉ ra, cất cao giọng: “Đồng la Hứa Thất An tiếp chỉ.”
Nhị thúc dẫn đầu quỳ xuống, sau đó kéo Hứa Thất An cùng nhau quỳ.
Hứa Nhị thúc dùng sức trừng mắt nhìn cháu trai, trước mặt thánh chỉ, tiểu tử này lại vẫn quỳ không tình nguyện.
“Đồng la Hứa Thất An có mặt.”
Thái giám gật đầu, cất cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế sắc viết, trẫm duy trì thế dĩ văn kham loạn dĩ vũ nhi quân suất nhung tương thực triêu đình chi chỉ trụ quốc gia chi kiền thành dã... Hứa Thất An liên tục phá kỳ án, ở Vân Châu chém giết hai trăm phản quân...”
Nghe được chém giết hai trăm phản quân, Hứa Thất An sửng sốt một phen, thầm nhủ ta chém địch mấy nghìn người mà, sao biến thành hai trăm người?
Tiếp theo, mới bừng tỉnh đại ngộ là chém gió ghê gớm quá, chém tới mức chính mình cũng tin.
“... Đặc phong Hứa Thất An làm Trường Nhạc huyện tử, ban thưởng ba mươi khoảnh ruộng tốt, năm trăm lượng vàng, khâm thử.”
“Tạ long ân bệ hạ.”
Hứa Thất An hô lớn một tiếng khẩu hiệu, đứng dậy tiếp chỉ.
“Chúc mừng, Hứa đại nhân... Ồ, là Hứa huyện tử.” Thái giám mãng bào cười tủm tỉm nói.
“Đa tạ công công.”
Hứa Thất An tiếp nhận thánh chỉ, thuận thế đưa qua một tấm ngân phiếu trăm lượng.
Chờ thái giám mãng bào mang theo thị vệ rời đi, Hứa Nhị thúc chộp lấy thánh chỉ, đọc đi đọc lại một hồi lâu, rõ ràng chữ to không biết được mấy cái, lại đọc rất nghiêm túc.
Đọc rồi đọc, hốc mắt Hứa Nhị thúc đỏ lên.
“Phong tước rồi, phong tước rồi... Hứa gia ta xuất hiện một vị tử tước rồi.”
Hắn cầm thánh chỉ chạy về hậu viện, hô lớn: “Phu nhân, mau viết thư cho tộc nhân Hứa thị, Hứa gia có một vị tử tước. Ta muốn bày tiệc to, bày ba ngày ba đêm, ha ha ha ha ha...”
Hứa Thất An ôm lấy một rương vàng cùng khế ước Nguyên Cảnh đế ban cho, lén mò về phòng.
Nhị thúc ngốc, thánh chỉ nào có quan trọng bằng vàng.
.....
Mang vàng cất vào mảnh vỡ Địa Thư, Hứa Thất An quay về nội viện, thấy Hứa Nhị thúc cùng Nhị lang đang tranh nhau thánh chỉ, hai cha con thiếu chút nữa đánh nhau.
Hứa Nhị lang không vui nói: “Không biết còn tưởng thánh chỉ là cho cha đó.”
Hứa Nhị thúc: “Cút cút cút!”
Hứa Nhị lang giận dữ nói: “Con chỉ là muốn xem xem thánh chỉ viết như thế nào.”
Hứa Nhị thúc: “Cút cút cút!”
Hứa Nhị lang cả giận nói: “Cha, mang thánh chỉ cho con xem chút.”
Hứa Nhị thúc: “Cút cút cút.”
Phi, võ phu thô bỉ... Hứa Nhị lang phẩy tay áo bỏ đi, về thư phòng đọc sách.
Tử tước tính là gì, hắn nếu tên đề bảng vàng, phải đỗ Trạng Nguyên. Bằng không, sự nổi bật trong nhà đều bị đại ca đoạt đi hết.
“Thực, thực sự phong tước rồi sao?”
Thẩm thẩm nhìn thánh chỉ trong lòng trượng phu, mở to đôi mắt, đầu óc nàng còn chưa xoay chuyển lại được, như là sống ở trong mộng.
Hoàn toàn không có một chút chuẩn bị tâm lý.
“Cái này còn có giả, bên trên có ngọc tỷ đóng dấu, bệ hạ còn ban thưởng năm trăm lượng vàng, ba mươi khoanh ruộng tốt.” Hứa Bình Chí lớn tiếng nói, như sợ người khác không tin.
Năm trăm lượng vàng, ba mươi khoanh ruộng tốt... Trong mắt thẩm thẩm hiện lên hào quang màu vàng.
“Đại lang, đây là thật sao? Thẩm thẩm sao cảm giác sống ở trong mơ vậy.” Thẩm thẩm túm chặt tay Hứa Thất An.
Hứa Thất An gạt ra, thản nhiên nói: “Vị phu nhân này, chớ có lại gần, gọi ta tử tước đại nhân.”
Hứa Linh Nguyệt vẻ mặt sùng bái nhìn đại ca.
Chọc giận thẩm thẩm xong, Hứa Thất An thò tay vào trong lòng, lấy ra khế ước đập ở trên bàn, nói: “Vàng ta tự mình cất đi, về phần ba mươi khoảnh ruộng tốt này, thẩm thẩm, cháu chưa lập gia đình, liền làm phiền... Linh Nguyệt quản giúp đại ca.”