“Đại Phụng bất diệt, giám chính liền bất tử. Mục tiêu luyện hóa Thủ Môn Nhân của ngươi khó có thể thực hiện.
“Kế sách hôm nay, là tránh đi mũi nhọn, chờ đợi trăm năm sau, Hứa Thất An hết tuổi thọ, chúng ta liền có thể ngóc đầu trở lại, một hơi lật đổ Đại Phụng.”
Lúc này, tiếng cười khẽ từ một trong những cái sừng dê gấp khúc của “Hoang” truyền ra.
“Giám chính lão sư, ngươi là rất đắc ý phải không?” Hứa Bình Phong thúc giục nguyên thần, thần niệm truyền âm:
“Ngươi nâng đỡ Hứa Thất An thành công tấn thăng nhất phẩm, trở thành cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay của Cửu Châu đại lục. Mà kế hoạch luyện hóa khí vận Trung Nguyên, tấn thăng Thiên Mệnh Sư của ta không thể không dừng lại.”
Thanh âm thong dong lạnh nhạt của giám chính truyền đến, cũng là thần niệm truyền âm:
“Ngụy Uyên sống lại rồi nhỉ.”
Hứa Bình Phong trầm mặc một phen, hừ lạnh một tiếng.
Giám chính cười nói:
“Kiêu ngạo cùng tự phụ là điểm yếu lớn nhất của ngươi, ngươi tuổi còn trẻ, đã bước vào hàng ngũ nhị phẩm thuật sĩ, tự xưng là thông minh, không đặt anh hùng thiên hạ vào mắt.
“Hôm nay bị con đẻ của mình ép vào bước đường cùng, quẫn bách như thế, cảm giác như thế nào.”
Lời của giám chính, tựa như một cây đao đâm vào ngực Hứa Bình Phong, khiến cái trán gã nổi gân xanh, da mặt run rẩy.
“Ngươi còn muốn Đông Sơn tái khởi? Ngươi không chết, Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành sẽ đi?” Giám chính cười nói:
“Lấy hận ý của Hứa Thất An đối với ngươi, ngươi đi không nổi, cho dù có “Hoang” bảo vệ ngươi, hắn cũng sẽ không chết không thôi với các ngươi.”
Hoang lâm vào trầm mặc.
...
Lạc Ngọc Hành khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú:
“Đừng sơ ý, chàng đã nói bản thể Bạch Đế là “Hoang”, nhưng nó vì sao phải khoác da Bạch Đế quay về Cửu Châu, nếu chân thân nó hàng lâm, chúng ta căn bản không có khả năng tấn thăng nhất phẩm.”
Hứa Thất An trầm ngâm một phen:
“Nói rõ bản thể nó xảy ra vấn đề, hoặc không tiện quay về Cửu Châu.”
Nếu là thứ trước còn tốt, bọn họ có thể thử chém giết “Hoang”, nếu là thứ sau, vậy tình huống liền tương đối phiền toái.
“Thử trước.” Hứa Thất An nói.
Lạc Ngọc Hành “Ừm” một tiếng, đỉnh đầu bay ra “thủy tướng” đen sì, chui xuống biển, ở lòng bàn chân hai người nhanh chóng bơi lội lượn vòng.
Mặt biển lập tức xuất hiện một vòng xoáy đường kính mười mét, vòng xoáy nhanh chóng mở rộng, trong nháy mắt đã hóa thành đường kính năm mươi mét, phần đuôi bén nhọn của vòng xoáy như mũi đao, vặn vẹo đâm vào đáy biển.
Rất nhanh, Hứa Thất An liền xuyên thấu qua trung tâm vòng xoáy, thấy đáy biển, thấy khe nứt lớn.
Mà lúc này, “thủy tướng” quấy ra vòng xoáy, đường kính đã mở rộng đến trăm mét, rất đồ sộ.
Lạc Ngọc Hành thân là Lục Địa Thần Tiên, chiến đấu dưới nước cũng không thua gì hậu duệ thần ma thủy thuộc tính, cho dù thân thể kia của Bạch Đế vẫn còn, Lạc Ngọc Hành cũng không sợ thủy chiến với nó.
Lạc Ngọc Hành thấy thế, giơ lên kiếm sắt trong tay, thân kiếm sáng như tuyết bộc phát ra kiếm khí ngút trời, ngay sau đó, một tầng lửa mãnh liệt chạy dọc theo thân kiếm, hừng hực thiêu đốt.
Tay cầm kiếm của nàng quấn quanh một luồng khí xoay tròn, càng xoay càng nhanh, càng xoay càng nhanh.
Hứa Thất An cũng không nhàn, hắn nhẹ nhàng siết nắm tay, vặn lưng, cánh tay phải kéo về, khí cơ cuồn cuộn hội tụ ở nắm đấm, bốc lên khí cơ vặn vẹo không khí.
So sánh với thao tác hoa mỹ, thủ đoạn như thần tiên của Lạc Ngọc Hành, nhất phẩm võ phu ngưng thế tỏ ra giản dị tự nhiên hơn rất nhiều.
...
Trong vết nứt lớn.
Hứa Bình Phong bỗng ngẩng đầu, thấy một vòng xoáy vặn vẹo, thật lớn gạt ra nước biển, ép thẳng vào vết nứt lớn.
Xuyên qua trung tâm vòng xoáy, hắn mơ hồ thấy Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành đều tự tích lũy lực lượng, sát chiêu nháy mắt buông xuống.
Phía sau, “Hoang” ngủ say hai mắt nhắm nghiền, miệng chậm rãi mở ra, một quầng lực lượng hùng hậu trong vắt tích tụ ở trong miệng.
Trên mặt biển, tay cầm kiếm của Lạc Ngọc Hành, tốc độ khí xoáy tụ lượn lờ nhanh đến cực hạn, nàng ném kiếm trong tay, lanh lảnh nói:
“Đi!”
Khí xoáy tụ “Vù” một tiếng, tựa như lắp thêm thiết bị đẩy, mang kiếm sắt thiêu đốt ngọn lửa nóng rực đẩy về phía trung tâm vòng xoáy.
Kiếm thế nhanh mà sắc bén, dung hợp tốc độ của lực lượng phong tướng, hỏa tướng bùng nổ, cùng với lực sát phạt sắc bén của kiếm pháp Nhân Tông.
Bên cạnh, Hứa Thất An đánh ra nắm tay tích lũy lực lượng đã lâu.
Quyền kình dày nặng mà mênh mông, như núi lở, như sóng thần, nước biển vô ý va chạm vào quyền kình, vang lên “xèo xèo”, nháy mắt khí hoá.
Một bên khác, trong cái mồm răng nanh đan xen của “Hoang”, luồng hào quang dữ dội kia phun ra.
Khe nứt lớn đen xì bị chiếu sáng như ban ngày.
ẦM!
Khoảnh khắc hào quang va chạm vào kiếm sắt, lập tức nổ tung ra, ngàn vạn tấn nước sôi trào, đáy biển nghênh đón một trận động đất, tầng bùn mềm phạm vi mấy chục dặm đồng thời bị nhấc lên, bùn cát trầm tích hơn trăm năm hóa thành khói bụi màu xám phóng lên cao, nước biển trong suốt trong khoảnh khắc liền biến thành nước bùn đục ngầu.
Khe nứt lớn chỗ Hứa Bình Phong sụp xuống, từng tảng đá lớn quay cuồng đập xuống.
Gã nhanh chóng truyền tống đến một bên, sau đó thấy kiếm sắt thiêu đốt, xuyên thấu nước bùn, kéo cái đuôi lửa hoa lệ rực rỡ, đâm vào cái trán quái vật đang ngủ say.
Kiếm sắt chỉ đâm vào một nửa, liền dùng hết lực lượng.
Lúc này, quyền ý phách liệt vô song theo sát mà tới, dòng nước đục ven đường ùn ùn khí hoá, quyền ý đánh ở trên chuôi kiếm, mang phần sau của nó cũng đẩy vào đến trong cơ thể quái vật mặt người thân dê.
Quái vật đang ngủ say, mí mắt kịch liệt run rẩy, như sắp tỉnh lại.
Trong lòng Hứa Bình Phong kinh hãi, da đầu phát tê, một uy áp đáng sợ theo quái vật sống lại mà dâng lên, loại áp lực này là thứ Già La Thụ Bồ Tát cũng không có.
Có chút tương tự anh linh Nho Thánh, Đại Nhật Như Lai pháp tướng.
Trên mặt biển, Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành liếc nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được sự chấn động.
Đã là cảnh giới nhất phẩm, bọn họ so với Hứa Bình Phong càng có thể rõ ràng trực quan hiểu được uy áp này đáng sợ.
Hứa Thất An chưa từng gặp anh linh Nho Thánh cùng Đại Nhật Như Lai pháp tướng, nhưng hắn từng thấy Thần Thù chỉ thiếu một cái đầu là tổ hợp lại xong, từng thấy gã đáng sợ khi cuồng bạo.
Bây giờ, hắn từ trong khí tức của “Hoang”, đã nhận ra lực lượng cùng vị cách.
Đây là lực lượng vô hạn tiếp cận siêu phẩm.
Tình huống gì vậy, bản thể “Hoang” đáng sợ như vậy? Trong lòng Hứa Thất An rùng mình.