Hồ Chính nghiêng đầu về một bên, chỉ vào bức rèm được cuốn lên, một con đường rộng lớn, hai bên
đường, cách một đoạn có một cột đèn đường, Hồ Chính cười nói:
"Đây là nhà của chúng ta, trong khoảng thời gian này ngươi ở đây, nhìn mỗi ngươi ở đây đều sống như
thế nào, chính ngươi cũng rõ ràng đi, tuy rằng ta
ngu ngốc, nhưng ta cũng cảm giác được, ngươi không quá hữu hảo với An Nhiên."
"Ta vẫn chưa nói gì."
"Đúng vậy, ngươi chưa nói, thậm chí ở trước mặt Chiến Luyện ngươi không hề biểu đạt một tia ác ý gì
với An Nhiên, nhưng ta vẫn cảm giác được, Tiểu Quyết, có khả năng ngươi sinh sống ở bên ngoài lâu
rồi, nghe quá nhiều những điều đồn đại vớ vẩn về An Nhiên, nhưng chính ngươi nhìn đi, chúng ta ở
nơi này, mỗi người ở đây đều sinh sống an ổn lại thỏa mái, tất cả điều này đều là công lao của An
Nhiên."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Lưu Tiểu Quyết nhíu mày, nắm chặt chén rượu trong tay, uống cũng không được, không uống cũng không
được, hắn coi thường Hồ Chính, cho rằng người kia chỉ là một kẻ tâm tư đơn giản, không dự đoán
được, người tâm tư càng đơn giản thì cảm xúc càng nhanh nhạy, ngay cả trong lòng hắn không thích An
Nhiên cũng có thể cảm thụ được.
"Ta muốn nói là có một số việc không cần dùng mắt để nhìn mà hãy dùng tâm để cảm thụ."
Hồ Chính nhấp một ngụm rượu, cười ha ha, trêи thực tế chính hắn cũng không biết mình
muốn nói gì, chỉ có thể cảm thán:
"Ngươi nhìn thế nhân này, bao nhiêu người muốn giết An Nhiên, vì cái gì? Ta cũng không rõ vì
cái gì, ngươi nói bọn họ sao lại ngu ngốc đến thế, không nghĩ rằng, sau khi An Nhiên
chết, rừng rậm biến dị sẽ mất đi khống chế, họ muốn làm cho nhân loại mất đi điểm dừng chân này hay
sao? "Ngươi nói rất đúng, đích xác An Nhiên không thể chết được."
Đối với điều này, Lưu Tiểu Quyết chấp nhận, hắn vẫn chưa bao giờ biểu hiện ra nửa phần sát ý với An
Nhiên, cái này làm Hồ Chính thả lỏng khẩu khí, chỉ cần Lưu Tiểu Quyết không tới giết An Nhiên vậy
hết thảy đều dễ nói chuyện.
"Đúng rồi a, ngươi chỉ cần không trở thành địch nhân của Bách Hoa thành, cuộc sống này sẽ trôi
qua thư thái hơn nhiều đúng không? Không nói gì khác, chỉ nói về chuyện tìm vợ đi, sau này
sinh đứa nhỏ, ngày tháng trôi qua liền kiên định rồi."
Hồ Chính giơ chén rượu lên, chạm cốc với Lưu Tiểu Quyết, trêи mặt hàm chứa nụ cười chế nhạo.
Bởi vì Lưu Tiểu Quyết có thân phận đặc thù, cùng với chiến công cứu Bàn Tử và Hồ Chính, tại cửa Bắc
này, đó là người mà mọi người xem trọng a, các cô nương gia ở quanh đây, thường thường tìm các loại
cớ để đi xuyên qua nhà bạt của Lưu Tiểu Quyết.
Ngẫu nhiên, Lưu Tiểu Quyết sẽ đi ra khỏi lều, ra ngoài tập thể ɖu͙ƈ, rồi rèn luyện tập thể hình một
chút, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình ngay cả ra cửa cũng đều không được a, chỉ cần một khi hắn
đi ra ngoài tập luyện,
các cô nương bên ngoài sẽ phát ra từng đợt từng đợt âm thanh tấm tắc tán thưởng, thoáng chốc sau sẽ
có đầy người vây lấy hắn.
Ngay từ đầu hắn đối với sự đãi ngộ như vậy rất khó hiểu, phải biết rằng hắn cũng không tính soái,
trước mạt thế, không có duyên với phái nữ, hắn phải theo đuổi rất nhiều rất nhiều năm mới có bạn
gái, nhưng sau khi mạt thế, tới Bách hoa thành này, phong thủy thay phiên a?
Nói câu không khiêm tốn là chỉ cần hắn muốn thành gia lập nghiệp, phỏng chừng những cô nương ở bên
ngoài đều khóc la phải gả cho hắn a.
Sau nghe ngóng, mãi sau hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào hắn đã trở thành người đàn ông độc
thân hoàng kim ở cả trong lẫn ngoài thành, giá trị con người đang chạy đua với Lạc Phi Phàm, thậm
chí giá trị con người còn cao hơn so với Lạc Phi Phàm một chút a.