đưa cho Vân Đào, sau đó nàng nghiêng nghiêng thân mình chống khuỷu tay dựa vào cửa sổ xe,
ngón tay chạm vào đôi môi, biểu tình có chút lười biếng không trả lời Vân Đào.
Cho dù nàng mặc quần áo nào hay dùng tư thái nào thì trong mắt những người đàn ông, nàng chỉ cần
giơ tay nhấc chân đều đẹp đến nao lòng, từ nhỏ nàng đã tập múa nên dù đứng hay ngồi đều là cảnh đẹp
ý vui.
Vân Đào nhận thuốc lá và bật lửa, biết Tĩnh Huyên không thể nói ra lý do nhưng chuyện này đối
với Bách Hoa thành không có chỗ xấu nào vì thế cũng tùy ý Tĩnh Huyên, chỉ dặn dò một
tiếng:
"Đừng đùa với lửa, ta thấy Tô Yên kia không phải đèn cạn dầu đâu."
Chiếc xe màu đỏ dần dần lăn bánh, đèn đường dần dần từng ngọn từng ngọn được thắp
sáng, sau đó ánh sáng lan tràn khắp cửa Bắc, chiếu sáng con đường đi tới cửa Bắc.
Trong nhà bạt, Lưu Tiểu Quyết nhẫn nại cầm hộp quà của Tĩnh Huyên gõ cửa phòng ngủ rất lâu, nhẹ
giọng dỗ dành lần thứ n:
"Yên Yên, mở cửa đi, ta có lời muốn nói với ngươi." "Tránh ra đi, tránh ra đi!"
Tô Yên không kiềm chế được gào khóc bên trong phòng ngủ.
"Ngươi có ý gì hả Lưu Tiểu Quyết, ngươi nói ngươi sẽ mang ta vào ở trong Bách Hoa thành, nhưng cả
ngày nay có phải ngươi ở bên người đàn bà kia không? Các ngươi đã làm gì? Cả ngày tình chàng ý
thϊế͙p͙ ở trong Bách Hoa thành giờ còn chạy tới trước mặt ta biểu diễn cho ta xem có
phải hay không? Lưu Tiểu Quyết ta hận ngươi, ta hận ngươi!"
"Ta và Tĩnh Huyên làm gì có chuyện gì, hôm nay nàng chỉ nhờ ta giúp nàng tìm động vật biến dị, lúc
ra khỏi thành thì nhờ ta bảo hộ nàng tới cửa hàng của Mã tỷ. "
Đang nói thì di động trong túi quần hắn kêu lên, di động kia là do Tĩnh Huyên đưa
hắn, tiếng chuông là do Tĩnh Huyên tự cài đặt, là bài hát do chính nàng hát.
Đương nhiên Lưu Tiểu Quyết không biết là thanh âm của ai, hắn chỉ theo phản xạ có điều kiện lấy
di động từ trong túi ra xem, là một tin nhắn, Tĩnh Huyên kéo hắn vào diễn đàn của Bách Hoa thành,
sau đó di động vang lên từng đợt âm thanh nhắc nhở, trong diễn đàn phi thường náo nhiệt, đều là tin
tức hoan nghênh đội phó Lưu tham gia vào diễn đàn.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Tô Yên với đôi mắt đỏ bừng nhìn vào di động trong tay Lưu Tiểu
Quyết, không xem thì thôi vừa xem thì phát hiện avatar trong tin nhắn của hắn là ảnh chụp chung của
Lưu Tiểu Quyết và kỹ nữ Tĩnh Huyên kia.
TMD, thân mật như vậy, còn nói không có gì!!!
Trong mắt Tô Yên lóe lên một mạt điên cuồng làm người xa lạ, nàng nhìn trừng trừng Lưu Tiểu Quyết,
hắn không thể hiểu được cúi đầu nhìn avatar
trong tin nhắn, là bức ảnh đứa bé kia chụp chung hắn và Tĩnh Huyên, hòa hợp lại săn sóc, thật đúng
là có chút thân mật.
Lưu Tiểu Quyết toát ra một trận mồ hôi lạnh, thấy Tô Yên muốn đoạt di động, hắn mơ hồ nhìn tấm ảnh
bị Tĩnh Huyên cài đặt kia, vì thế tay cầm chiếc di động kia hơi rụt lại, không muốn Tô Yên thấy.
Chỉ hành động nhỏ như vậy thôi, chuyện vốn dĩ không phải thật, đều trở thành sự thật, còn có chút ý
giấu đầu lòi đuôi, bức ảnh kia lớn như vậy, đôi mắt Tô Yên lại sáng quắc như kia.
"Vậy ngươi đi a! Đi sửa phòng cho những người kia đi a!"
Nàng phẫn nộ giật lấy hộp quà trong tay Lưu Tiểu Quyết vứt mạnh xuống mặt đất, hét lên giận dữ:
"Ngươi đi đi, ngươi đi đi a, ngươi đi bảo hộ Tĩnh Huyên của ngươi đi, Bách Hoa thành có nhiều người
như vậy, nhưng không thể thiếu ngươi có phải hay không?"