nước đục thả câu, ở phía Nam bên kia của cánh rừng rậm biến dị, Lạc Phi Phàm bước đến hội hợp với
Chiến Luyện trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống.
Cùng lúc với Lạc Phi Phàm là chiếc máy bay xuất phát cuối cùng kia. Còn lại đám người đi bộ trong
khu rừng biến dị này cũng lục tục kéo tới.
Lúc này An Nhiên đã có thể cử động được cơ thể, còn có thể chạy nhảy được, có thể ôm Oa Oa nhảy múa
một bài rồi.
Đợi đến khi xe Lạc Phi Phàm tới đỗ ổn ở khoảng đất trống nơi cây cối bị chặt bỏ hết kia, An Nhiên
tới vừa ôm Oa Oa vừa mở cốp xe của Lạc Phi Phàm, nàng kéo một thùng tinh hạch ra, cùng với
Tiểu Bạc Hà bê chiếc thùng ra khoảng đất trống.
An Nhiên bắt đầu hấp thu tinh hạch còn Oa Oa thì dùng tinh hạch để xếp đồ hàng, Tiểu Bạc Hà ngồi
sau lưng Oa Oa, nàng tới cũng giống như không tới, đu sao Tiểu Bạc Hà vẫn luôn ở trạng thái như u
linh, ngay cả đứng dưới nắng mặt trời đều làm cho mọi người có cảm giác lướt qua nàng.
Bất quá bởi vì Tiểu Bạc Hà tới, An Nhiên có người hỗ trợ trông đứa nhỏ, nàng có thể rút ra nhiều
thời gian hơn, chuyên chú hơn dùng hết sức để đối phó với con tang thi hệ mộc trong khu rừng kia.
"Tình huống giờ như thế nào?"
Lạc Phi Phàm có chút khó hiểu nhìn An Nhiên mà hỏi Chiến Luyện.
Dọc theo đường đi, Lạc Phi Phàm năm lần bảy lượt bắt chuyện với Tiểu Bạc Hà, có người trong xe làm
bạn cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, vừa xuống xe, hắn nhanh chóng tựa như thay đổi một
người khác, thay đổi khuôn mặt khác, hắn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Nhưng mà hắn nhìn trạng huống của An Nhiên tựa hồ không nghiêm trọng như người báo tin, ngược
lại thấy nàng như kia, còn có một loại thích ý được ra ngoài dạo chơi.
Chiến Luyện nhún nhún vai, cả người đều là mồ hôi sau khi vận động, chỉ vào một mảnh rừng cây rậm
tạp như cũ, nói với Lạc Phi Phàm:
"Bắt đầu đốt đi, bên trong có một con tang thi hệ mộc đặc biệt lợi hại, hiện tại nó không thể động
đậy."
Diện tích cánh rừng này thoạt nhìn rất lớn rất lớn, so với cánh rừng biến dị của An Nhiên thì lớn
gấp đôi, An Nhiên chỉ biết phạm vi đại khái của nó, nhưng nó chỉ nhỏ bằng một người, muốn
tìm ra con tang thi hệ mộc kia
trong khu rừng rậm giống như nguyên thủy này là một chuyện không dễ dàng.
Cho nên mới chặt bới cây cối, biện pháp này tuy rằng ngốc nghếch nhưng là biện pháp rất hữu hiệu để
bảo hộ chính mình.
Trước khi Lạc Phi Phàm mang theo đám dị năng giả hệ hỏa tới, Chiến luyện vẫn đang chặt đám cây
cối kia, chung quanh bọn họ bây giờ đã dọn dẹp quang đãng được một mảng, dưới chân bây
giờ đều là đám cây cối bị đốn ngã.
"Đốt hết thì có chút đáng tiếc có phải hay không?
Lạc Phi Phàm đá đá đống thân cây ở dưới chân, nói với Chiến Luyện:
"Bàn Tử kia đã nói với chúng ta nhiều lần là phải lợi dụng lại phế liệu a, chỗ này đều là củi lửa
a."
Chiến Luyện nhìn liếc qua Lạc Phi Phàm, duỗi tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ta thì không sao cả,
chỉ cảm thấy thiêu hủy sẽ nhanh hơn, bất quá nếu ngươi muốn nghe Bàn Tử kia thì đem những
thân gỗ này chém thành từng đoạn từng đoạn đi, bằng không chỉ sợ con tang thi hệ mộc kia lại làm ra
chút chuyện xấu gì đó."
"Được, để chúng ta chặt!!!"
Nguyên bản hắn cho rằng tới đây sẽ chiến đấu một trận lớn, Lạc Phi Phàm khẽ cắn môi, gật đầu, lập
tức đi thông báo với nhóm dị năng giả hệ hỏa ở phía sau, bắt đầu chặt cây đốn gỗ, không thể dùng dị
năng hệ hỏa chỉ có thể dùng rìu, đem từng thân cây thô tráng kia chém thành từng đoạn từng đoạn xếp
gọn lên.