trưởng một đóa hoa nhỏ màu đen, vì thế trong lòng có chút rõ ràng, cũng thập phần tức giận,
không nghĩ nhiều duỗi tay ra, muốn ngắt hoa hành của đóa hoa màu đen kia ra.
Nàng vừa cầm vào hoa hành của nó thì một cỗ đau đớn nóng rát từ lòng bàn tay An Nhiên truyền ra,
nàng cả kinh, độc tính của đóa hoa này mạnh mẽ như vậy sao, nàng cũng sẽ bị thương a, vì thế lập
tức buông hoa hành của đóa hoa nhỏ màu đen kia ra.
Nhưng trước tới giờ Bách Hoa thành không có loại hoa này? Mặc dù có nhưng chúng
cũng chỉ sinh trưởng bên Phấn hoa ở mảnh ruộng thực nghiệm, không sinh trưởng bừa bãi như
vậy.
"Không có việc gì, đụng tới loại hoa màu đen này chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
An Nhiên yên lặng thu tay lại, nắm chặt lấy lòng bàn tay nóng rát, không để người khác phát hiện sự
khác thường, nhưng Chiến Luyện lại duỗi tay tới, bàn tay dày rộng của hắn nắm lấy tay
nàng, An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện, Chiến Luyện lại cười với nàng, nàng cũng cười với
hắn một cái.
Sau đó An Nhiên đỡ Chiến Luyện chậm rãi trở về nhà mình, vừa mới dàn xếp Chiến Luyện xong thì Lưu
Toa Toa cùng Triệu Như đã bay nhanh vào nhà, hai người vừa thu được tin tức Chiến Luyện bị thương,
nên muốn tới xem tình huống Chiến Luyện như thế nào, Chiến Luyện lại xua xua tay, ngồi
dưới mái hiên chỉ vào An Nhiên, nói với Lưu Toa Toa và Triệu Như: "Trước tiên xem vợ của ta đã, tay
nàng cũng bị thương, ta không có việc gì."
Triệu Như nhanh chóng đi qua, mở bàn tay của An Nhiên ra nhìn bàn tay vừa đỏ vừa sưng của
nàng, hai tròng mắt mang theo sự trách cứ hỏi An
Nhiên:
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên ngươi lại bị thương." "Ta chạm vào loại hoa màu đen."
An Nhiên nhún nhún vai, loại hoa màu đen kia lúc trước chưa từng xuất hiện tại Bách Hoa thành cho
nên không làm mọi người chú trọng nó, An Nhiên cũng chỉ nói với Triệu Như thoáng nghiên cứu nó,
cũng không đem quá nhiều tinh lực tiêu tốn ở loại hoa màu đen này.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên, loại hoa màu đen này bắt đầu xuất hiện với diện tích lớn như vậy ở Bách
Hoa thành, mà căn cứ theo nghiên cứu đã chứng minh loại hoa này không được chạm vào nó, tuy rằng nó
mọc liền cành với Phấn hoa nhưng nó không tản ra mùi thơm giống Phấn hoa mà ai chạm nó thân thể lập
tức sẽ bị sưng đỏ tê liệt.
An Nhiên thấy mắt cá chân của Chiến Luyện sưng đỏ cũng không phải ngoại thương, đại
khái chính là vì hôm nay hắn đi giày vải và tất, lộ mắt cá chân ra bên ngoài, cho nên không cẩn
thận quét chân vào loại hoa màu đen này, vì vậy mới làm cho mắt cá chân sưng đỏ.
"Nga, vậy không sao, sau khi chạm vào loại hoa màu đen này, qua mấy ngày bệnh trạng
sẽ biến mất."
Triệu Như nhẹ nhàng thở ra, Lưu Toa Toa cũng không cần trị liệu cho An Nhiên, loại hoa kia dùng
độc tính của nó tạo thương tổn cho cơ thể con người, cho nên dị năng trị liệu của Lưu
Toa Toa vô dụng với nó, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng vài ngày là tốt rồi.
"Trong quá trình điều dưỡng, không cần dùng bất luận bộ phận cơ thể nào của mình chạm vào thân
thể người khác, miễn cho lây bệnh cho người khác."
Đây là thành quả thứ nhất sau khi Triệu Như nghiên cứu đóa hoa màu đen kia, sau khi bị nhiễm độc,
độc tố bên trong cơ thể sẽ được mùi thơm của Phấn hoa ức chế, sau đó chậm rãi bị kháng thể của cơ
thể thanh trừ ra ngoài cơ thể.
Nhưng trong quá trình thanh trừ, người bệnh ngàn vạn lần không nên dùng bất cứ bộ vị thân thể nào
tiếp xúc với làn da của người khác, mặc dù nơi không bị sưng đỏ cũng không được, bằng không những
người xui xẻo bị chạm vào, làn da sẽ có độc, lại tiếp xúc với người khác độc tố sẽ lại khuếch tán
tiến vào trong cơ thể người kia.
Tốc độ lây lan phi thường nhanh chóng, cơ hồ là một loại khuếch trương lây lan.