Bất quá vẫn luôn có kế hoạch tấn công về phía Nam, Trần Kiều dùng thủ đoạn như vậy, hϊế͙p͙ bức căn cứ
Kim Môn tấn công về phía Nam kỳ thật vẫn là có chút thiên chân đi.
Trần lão tướng quân một khi nằm xuống thì căn bản Trần gia sẽ không làm chủ được căn cứ Kim Môn
nữa, khi nào tấn công về phía Nam, điều này được quyết định bởi thế cục ở phía Nam, thế cục càng
phức tạp thì kế hoạch càng phải thận trọng.
Căn cứ theo hiểu biết của Trần Triều Cung, kế hoạch của bọn họ đầu tiên phải phụ thuộc vào việc vị
trí kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu của ba ba Ngô Tư Miểu có vào tay họ hay không, lúc này mới có
vũ khí sung túc để tấn công về phía Nam, đây cũng không phải việc có thể xong trong ngày một ngày
hai được.
Trần Kiều hao tổn tâm cơ mang Đường Ti Lạc đi thật đúng là uổng phí công phu.
An Nhiên lại cười một tiếng tràn ngập châm chọc.
"Con trai của Trần Kiều có chết hay không thì ta không biết nhưng ta có thể nghĩ tới khẳng định
nàng không nói cho các ngươi đến tột cùng con trai nàng thất lạc như thế nào, hiện tại
nàng dùng thủ đoạn này muốn hϊế͙p͙ bức căn cứ của các ngươi giúp nàng tìm con trai thì có thể thấy
được nội tâm nàng ta rất dày vò, ta không quan tâm tới chuyện của nàng, đó là việc của căn cứ các
ngươi."
Trần Triều Cung gật đầu.
"Đúng là như vậy, ta đã đem chuyện này báo cáo lại với căn cứ Kim Môn, bọn họ sẽ có quyết định, nếu
muốn đưa quân về phía Nam thì không thể thiếu việc mượn đường qua Bách Hoa thành được."
"Các ngươi quyết định tấn công về phía Nam thì nói tiếp."
An Nhiên vẫy vẫy tay, ý tứ là muốn mọi người đều trở về, sau đó nàng ôm Oa Oa vào phòng chuẩn bị đi
ngủ, rồi nghĩ nghĩ, rốt cuộc nàng vẫn không thể cứng rắn không quan tâm tới sự sống chết của A Văn
như vẻ bề ngoài, vì thế nàng đặt Oa Oa đã ngủ lên giường, mình thì ngồi trước màn hình máy
tính, lên diễn đàn, cắn môi muốn viết một thông báo tình người, tìm Hồ Trinh và A
Văn.
Nàng không có ảnh chụp của họ, chỉ viết lại đại khái về hình dáng và đặc thù riêng sau đó vội vàng
đăng lên diễn đàn, nháy mắt bài viết của nàng bị đưa lên đỉnh, An Nhiên nhìn nhìn, đại khái không
có ý nghĩa gì, hiện giờ những bài viết giống như của nàng ở diễn đàn Bách Hoa thành này có rất
nhiều rất nhiều.
Lữ hành đi từ phía Nam tới phía Bắc này bởi vì các loại nguyên nhân bôn ba suốt chặng đường, bởi vì
động thực vật biến dị khắp nơi, nên rất nhiều người vì tìm người thân lúc đi ngang qua Bách Hoa
thành đều lên diễn đàn nhìn qua một cái.
Sau đó thuận tay đăng một bài tìm người, dù sao cũng không cần tiền, mọi người không có việc gì
liền ngâm mình trêи diễn đàn, lượng tin tức trong thời gian ngắn ngủi đã vượt quá những trung tâm
nhiệm vụ trong những căn cứ lớn.
Còn có ít người tốt, la hết muốn đem những thông báo tìm người ở trung tâm nhiệm vụ của các
thành phố lớn mà họ đi qua đưa lên diễn đàn của Bách Hoa thành, nói không chừng có thể
ghép lại tìm được vài tin tức hữu hiệu đâu.
Sau đó An Nhiên thấy được, bài viết tìm người của Tiếu Tử còn đang ở trạng thái
"hot" đâu, nàng click mở khu bình luận nhìn tới trang cuối cùng, bình luận họ đều gọi hắn là Tiếu
Tử, nhưng đến tin nhắn thứ 987.
[Ta đã thấy bé gái này, tên là Tiếu Tử, kỳ thật đây là tên của con gái ngươi, đúng
không?]
An Nhiên nhanh chóng nhìn người trả lời, thời gian trả lời đại khái khoảng 2 ngày trước, người kia
nói đã gặp qua bé gái này, sau đó người trả lời này không còn xuất hiện nữa. Thật là gấp chết
người, đột nhiên An Nhiên có loại cảm giác như vận mệnh trêu người, không biết cái người
đăng bài "Tiếu Tử" kia có về lại Bách Hoa thành hay không, người nhắn tin 987 kia còn ở lại Bách
Hoa thành hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên An Nhiên đối với việc tìm kiếm được Hồ Trinh
cùng A Văn có chút nản lòng thoái chí, ở mạt thế này, chính mình còn không thể chiếu cố tốt được,
cũng không thể quá nhọc lòng vì người khác đi.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng An Nhiên cũng an tâm nàng có thể làm gì thì đã làm hết, thôi cứ như vậy
đi.