dưa hấu.
Lúc này Trần Triều Cung vừa lúc đi vào sân, Oa Oa vội vàng hoan hô nhào tới, kêu lên:
"Trần gia gia bỏng ngô, Trần gia gia bỏng ngô..."
Những thứ này hết thảy bình thường, trong đầu An Nhiên không cảm thấy có gì dị thường, lúc này bên
tai nàng vang lên thanh âm Bàn Tử nói: "Ngươi không biết, hôm nay có một người sáng sớm
tới tìm Trần Triều Cung, hắn chưa từng xuất hiện tại Bách Hoa thành, hắn vào bằng cách nào nhỉ?
Có phải biểu chiều hôm qua hắn theo xe vật tư của Tiểu Chu thành vào hay không a? Ngươi này
phi thường kỳ quái, thoạt nhìn không dễ trêu chọc."
"Kỳ quái như thế nào?"
An Nhiên hỏi, thực vật của nàng lại lặng lẽ xem xét ở trong phòng, không thấy cái gì, trong phòng,
không có người???
Vì thế An Nhiên hỏi Bàn Tử:
"Ngươi xác định trong nhà Trần Triều Cung có người mới hay sao? Không thấy ai a."
Nàng chỉ nhìn thấy cả nhà đều là một mớ hỗn độn.... vì thế An Nhiên cau mày, đứng dậy, cũng không
buộc tóc lại, mặc bộ trang phục thôn cô Thúy Hoa kia, chạy tới nhà Trần Triều Cung.
Lúc trước nàng không xem, hiện tại thấy vậy, An Nhiên lo lắng Oa Oa sẽ bị Trần Triều Cung treo lên
đánh, Oa Oa chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể lặn lộn nhà của Trần Triều Cung thành dạng kia chứ?
Chính Trần Triều Cung cũng cảm thấy rất kỳ quái, phòng ở thành một mớ hỗn độn, khăn rửa mặt màu
trắng hắn mới thay không lâu giờ biến thành màu cháo lòng nằm trêи mặt đất, trêи giường có nước
đọng, mấy chén trà ở trêи bàn bị nghiêng đổ, lá trà bên trong rơi vãi khắp nơi nước
bên trong cũng đổ tràn khắp bàn, rơi từng giọt từng giọt xuống mặt đất, cửa kính vốn dĩ hoàn hảo
giờ bị thủng vài lỗ....
Mấu chốt là người gây ra những thứ này còn mang biểu tình cầu khen ngợi, ngẩng đầu nhìn hắn, cái
này làm Trần Triều Cung không nhịn được thở dài thật sâu, hắn khom lưng, bế đứa nhỏ lên, miễn cưỡng
cười vui nói:
"Oa, Oa Oa nhà chúng ta thật lợi hại a, đem phòng ở của gia gia. Ân,
phải khen ngợi a, khen ngợi, nhất định gia gia sẽ cho con một phần bỏng ngô thật lớn được không a?"
Đôi mắt Oa Oa sáng lên, hưng phấn dang rộng hai tay ra, giương giọng cười nói:
"Muốn bỏng ngô thật lớn thật lớn, nhiều như vậy a." "Được, nhiều như vậy!"
Nhìn bộ dạng ngây thơ hồn nhiên vui mừng không chút giả bộ của Oa Oa, nội tâm Trần Triều Cung mềm
mại đến rối tinh rối mỳ, hiện tại này nào còn có thể quản nhà mình ra sao, chỉ hy vọng nụ cười tốt
đẹp kia sẽ luôn được bảo trì trêи mặt đứa nhỏ là được rồi.
Nếu cháu nội hắn còn đây, hắn nhất định sẽ là một gia gia tốt nhất.
Trong mắt của Trần Triều Cung có chút lệ ý, hắn thả Oa Oa xuống, đi ra ngoài sân lấy bỏng ngô cho
Oa Oa.
Lúc trưa hắn đem toàn bộ hạt ngô đều nổ hết, cho nên còn dư lại một túi bỏng ngô rất lớn, tất cả
hắn đều cho Oa Oa.
Ngay lúc Oa Oa với vẻ mặt vui mừng ôm theo thùng bỏng ngô thì An Nhiên mang bộ dạng
đầu tóc rối bời, đôi tay rụt vào trong tay áo đi vào trong sân nhà Trần Triều Cung.
Trần Triều Cung ngồi dưới mái hiên, ôm Oa Oa, hai bàn tay nhỏ của nàng thì bắt lấy những viên bỏng
ngô ăn, thấy ma ma đi vào, thì vui vẻ nhìn An
Nhiên, giống như một con chim non ríu rít vui mừng hô: "Ma ma, mẹ xem này!"
"Ân."
Biểu tình của An Nhiên rất thanh đạm đáp lại Oa Oa, đôi mắt nhìn Oa Oa và Trần Triều Cung một cái,
sau đó lại nhìn vào trong phòng ở, từ mấy cái lỗ thủng trêи cửa sổ An nhiên thấy thoáng qua một
mảnh hắc ảnh.