Trần Triều Cung ở trêи vọng tháp lại hỏi Bàn Tử.
"Nghe nói, có người ở nơi này của các ngươi, có nuôi dưỡng một con quái vật, quái vật này to lớn
như một tòa nhà, có thể phát ra tiếng huýt gió đúng không?"
Hắn đang dò hỏi Bàn Tử, Bàn Tử cũng đang phân tích lời nói của Trần Triều Cung, toàn
bộ đao quang kiếm ảnh đều bị hai người giấu dưới những câu giao lưu nhìn tựa hồ như bình đạm này.
Từ lời nói của Trần Triều Cung, Bàn Tử có thể biết được gián điệp kia, hoặc có thể
là một đám người đã từng cư trú ở trong biệt thự ở Hà Tây.
Cái gọi là quái vật to bằng một tòa nhà chính là nói về Nhục hoa đi, nhưng tin tức kia đã quá hạn
quá lâu rồi, thể tích hiện giờ của Nhục hoa một
lời khó có thể nói hết a.
Bàn Tử hắn chưa từng thấy qua, hắn cũng vô pháp tưởng tượng a.
An Nhiên cũng không nói với bất luận kẻ nào Nhục hoa sau này thế nào, từ khi nó xuất hiện bên trong
đại phú hào ra, Nhục hoa chưa từng xuất hiện lại, kỳ thật cũng không có không xuất hiện, trong Bách
Hoa thành này, làm gì có nơi nào không xuất hiện bóng dáng của Nhục Hoa đâu?
Bất quá mọi người không biết mà thôi, có người chính mắt nhìn thấy Nhục hoa thì chỉ coi Nhục Hoa có
thể tự do hành tẩu, thể tích to bằng phòng ở sao, nó đang mai phục ở ngầm đâu đó a!
"Có một người như vậy."
Bàn Tử cúi đầu, cười có chút khiêm tốn.
"Là một người phụ nữ, căn cứ Kim Môn các ngươi, không tới mức so đo với một người phụ nữ đi."
"Người đàn bà kia đã giết đệ đệ ta."
Biểu tình trêи mặt Trần Triều Cung nhàn nhạt, cảm giác có chút mệt mỏi, làm Bàn Tử không phân biệt
được trong lòng hắn nghĩ như thế nào.
Vì thế lời nói của Bàn Tử bắt đầu không khách khí.
"Không phải ta nói bừa chứ kỳ thật đệ đệ ngươi cũng nên giết đi, hắn đã điên tới độ hết thuốc chữa
rồi, muốn giết toàn bộ chúng ta, hắn không nên bị giết sao?"
Người phía sau lưng Trần Triều Cung xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ, có người đang bắt đầu tích tụ dị năng
trong tay, nhìn dáng vẻ muốn ra tay với Bàn Tử.
Trần Triều Cung lại vẫy vẫy tay, nói với Bàn Tử:
"Tiểu Phát, mấy năm nay nghiên cứu nhân tính, thật ra cũng tự đem mình nghiên cứu tới điên
cuồng, nhưng chuyện ân ân oán oán này, cũng chưa phải thời điểm thanh toán, trước khi tới
đây, ta cũng đã gửi thư cho căn cứ của các ngươi, hy vọng dĩ hoa vi quý, các ngươi ở phòng tuyến
phòng thủ ở phía Nam đối với nhân dân cùng tài sản người phương Bắc có tác dụng quan
trọng nhất."
Dừng một chút, Trần Triều Cùng dùng chất giọng đặc trưng của hắn nói thêm:
"Mà mục đích chuyến này tới của ta, là việc tư, muốn mang Đường Ti Lạc về căn cứ Kim Môn để sinh
sản, cùng với thực hiện di nguyện của Ngô lão tiên sinh, là tiếp Ngô Tư Miểu về căn cứ Kim Môn, hảo
hảo sinh hoạt." "Nói qua nói lại, thì các ngươi không phải đánh chủ ý tới kho tài nguyên chuẩn bị
chiến đấu hay sao? Vấn đề là Ngô Tư Miểu cũng không biết kho tài nguyên kia ở đâu?"
Bàn Tử cười hì hì, vung hai tay ra, căn bản không động dung chút nào với những lời nói lúc trước
của Trần Triều CUng, nói trắng ra là, trước khi mạt thế Bàn Tử này cũng đã quen người lừa ta gạt,
hắn liếc một cái cũng có thể nhìn ra được Trần Triều Cung này là người đồng đạo, đem sự việc nói
tới đường hoàng như vậy, kỳ thật mục đích đơn giản là kho tài nguyên phục vụ chiến đấu a.
Ở trước mặt kho tài nguyên kia, Đường Ti Lạc chỉ là nhân tiện thôi. "Không tin được, Ngô Tư Miểu ở
trong tay các ngươi còn chưa có chết đi?"
"Hắn ở trong tay chúng ta là không sai, các ngươi cũng có thể gặp hắn, chờ trận công kϊƈɦ này kết
thúc, các ngươi muốn mang hắn về căn cứ Kim Môn thì cứ mang đi đi."
Tư thái của Bàn Tử thập phần bằng phẳng, phảng phất như hiện tại hắn có thể đem Ngô Tư Miểu tới đây
làm Trần Triều Cung hỏi Ngô Tư Miểu một chút, rốt cuộc những kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu
nó nằm ở nơi nào.