tựa hồ rất thống khổ, nhưng vẫn còn hô hấp,
tay chân đều bị trói chặt, trong miệng còn bị nhét vải, đại khái là phòng ngừa hắn
phát ra thanh âm đi.
"Bàn Tử, Bàn Tử, ngươi tỉnh tỉnh nào, ngươi làm sao vậy?"
Thấy Bàn Tử không tỉnh lại, Hồ Chính kéo theo thân thể trọng thương của mình chuẩn bị nâng Bàn Tử
từ bên trong quan tài ra, người đàn ông vẫn luôn hòa vào bóng đêm kia người mà trong miệng tên tóc
đỏ gọi là Lưu Tiểu Quyết tạo ra một trận gió to, hô to một tiếng:
"Đừng nhúc nhích hắn, trêи người hắn có bom."
Trêи mặt Hồ Chính đầy mồ hôi, hắn quay đầu lại, nhìn vào bóng đêm, chỉ thấy một thân ảnh cường
tráng đi ra từ trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời có thần, để đầu đinh giống hệt Chiến Luyện cùng
Lạc Phi Phàm.
Nhìn thân thể này, nhìn phong tư này, Hồ Chính cảm thấy tựa hồ hắn là đồng loại của
Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, hơn nữa vừa rồi người này còn giúp hắn, Hồ Chính tâm sinh hảo cảm,
không vội vã nhấc Bàn Tử từ quan tài ra, chỉ nói:
"Bom ở đâu? Có bom thì làm sao bây giờ?" "Hủy đi là được."
Lưu Tiểu Quyết lướt qua Hồ Chính, từ bên trong túi áo ngụy trang, lấy ra một cái nhíp cực nhỏ, hắn
khom lưng ngả nửa người vào trong quan tài, kéo đôi tay bị trói của Bàn Tử ra, bên trong lộ ra vài
sợi dây điện không cùng màu, kéo dài vòng qua cổ của hắn.
"Mấy cái dây này nối với quả bom ở đáy quan tài, nếu ngươi mạnh mẽ nhắc hắn ra khỏi, bom sẽ kϊƈɦ
hoạt, uy lực của nó rất lớn có thể lan đến cửa Bắc của Bách hoa thành."
Lưu Tiểu Quyết giống như nhà ảo thuật kéo mấy sợi dây điện từ cổ Bàn Tử ra vừa cắt đứt theo thứ tự
vừa giải thích uy lực của quả bom với Hồ Chính. Làm Hồ Chính sửng sốt, hỏi"
"Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
"Bởi vì ta chính là người chế tạo ra quả bom này, ta còn tham dự hành động bắt cóc Bàn Tử, ta đã
từng là người của bọn họ."
Trêи mặt Lưu Tiểu Quyết có một loại nhàn nhạt, tuổi của hắn không lớn, tựa hồ như còn nhỏ hơn Chiến
Luyện cùng Lạc Phi Phàm vài tuổi, bất quá biểu tình trêи mặt lại trầm trọng hơn rất nhiều so với
hai người kia.
"A?"
Hồ Chính nghe được những lời này có chút kinh ngạc, hắn không biết nên nói cái gì bây giờ, thậm chí
còn không biết nên phản ứng như thế nào, vừa rồi lúc đánh nhau người đàn ông tóc đỏ tựa
hồ quen biết với Lưu Tiểu Quyết, mà bom trêи người Bàn Tử cũng là do người này chế tạo.
"Ta... ta... tạm thời không thể cho ngươi rời đi."
Hồ Chính nói năng có chút lộn xộn, lúc này rốt cuộc hắn mới tin người khác nói đầu
óc của mấy người căn cứ Thời Đại bọn hắn đều bị thịt biến dị
làm cho đơn giản, lời này nói không sai, bằng không vì sao có một số việc hắn nghĩ không rõ?
Thôi vẫn là đem Bàn Tử mang về Bách Hoa thành, báo lại việc này với An Nhiên để nàng làm chủ đi.
Lưu Tiểu Quyết gật gật đầu, không nói một lời đi về phía một tảng cây biến dị, ngồi xếp bằng,
đôi tay ôm lấy cánh tay, không chạy trốn cũng không phản kháng, tư thái kia làm Hồ Chính
hắn nhìn đều có chút ngượng ngùng. Hắn điều một đội người tới dọn dẹp cùng với giám sát Lưu Tiểu
Quyết, còn hắn thì cõng Bàn Tử đi vào Bách Hoa thành từ cửa Bắc, đi tới nhà An
Nhiên.
An Nhiên đang tắm rửa cho Oa Oa, biết Hồ Chính tới, nàng phân phó với Tiểu Bạc Hà một tiếng rồi đi
ra cửa, đứng ở trong sân nhà mình.