nhiều, đầu óc nàng càng thêm thanh tỉnh, chờ đến khi thân thể trở về bình thường, nàng vẫn túm lấy
tay áo của Lạc Phi Phàm như cũ, sau đó ngồi dậy nhìn Lạc Phi Phàm đang nhắm nghiền hai mắt.
Đã chết sao?
Nàng vươn một đầu ngón tay ra xem xét hơi thở của Lạc Phi Phàm, hắn vẫn còn chút hơi thở, sau đó
nàng đứng lên, đá tỉnh một người đàn ông nằm trêи đất, cúi đầu quỷ mị nhìn người đàn ông dưới đất
bắt đầu mờ mịt tỉnh dậy, chỉ chỉ Lạc Phi Phàm đang nghiêng người nằm trêи đất, thanh âm dát ách
nói:
"Cõng hắn, trở về." "Hắn, hắn phát sốt."
Đau đầu vừa mới đỡ mọt chút, vừa nói ra câu kia lỗ tai là ù lên, đầu đau như muốn nứt hắn đành phải
hô to:
"Được, a, đau quá, ta cõng, ta cõng!!!"
Lời này vừa thốt ra thì cơn đau đầu lại hết dần, bây giờ hắn mói minh bạch, sở dĩ đầu bọn họ đau
tới nứt ra như vậy là bởi vì cô nương như nữ quỷ này,
là dị năng của nàng.
Đây là loại dị năng gì chứ, căn bản không cần ra tay có thể làm người ta đau đầu muốn chết?
Gã đàn ông nhận mệnh, cẩn thận thấp thỏm cõng Lạc Phi Phàm lên, suy nghĩ hồi lâu trong lòng mừng
như điên, cô gái này chẳng lẽ là Tiểu Bạc Hà, thụ hạ của An Nhiên?
Là người trong truyền thuyết có thể cách không lấy vật làm người biến ngốc kia? Nghe nói nàng còn
có bản lĩnh làm người ta đau đầu muốn nứt ra.
Mấy người dưới đất bắt đầu lục tục tỉnh dậy, thấy gã đàn ông kia cõng Lạc Phi Phàm trở nên nơi tụ
tập, đều đại kinh thất sắc, nhưng lại nhìn thoáng qua cô gái tóc dài hỗn độn, mặt trắng bệch như nữ
quỷ kia, trong lòng bọn họ đều đang suy đoán thân phận của nữ quỷ này.
Lạc Phi Phàm lấy ra thẻ tinh hạch đặc biệt của Bách Hoa thành, mặc đồ tác chiến được đặc chế, còn
Tiểu Bạc Hà mặc một thân quần áo hoàn mỹ là da thuộc của động vật biến dị, hai người lại trôi từ
trêи thượng du xuống rõ ràng không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì.
Cho nên mặc dù Lạc Phi Phàm có sốt cao nhưng nếu thực sự ném hắn một mình ở chỗ này, không riêng gì
Tiểu Bạc Hà không cho mà mấy ngày nữa nếu có người tới tìm cô bé này, nghe nói bọn họ ném người kia
ở bờ sông uy cá thì bị trách phạt thì phải làm sao bây giờ?
Bất đắc dĩ, mọi người thương lượng, thôi, vẫn là cõng Lạc Phi Phàm trở về. Nơi này gần bờ đông, là
một nơi tụ tập người sống sót không lớn không nhỏ, người nơi này không rõ tụ tập lại từ bao giờ,
sau khi dân cư bùng nổ, họ cứ như vậy tụ tập lại, càng ngày càng nhiều.
Nghe nói căn cứ Kim Môn đã cải tiến ra một loại thịt biến dị, sau khi ăn hình thể sẽ không xuất
hiện biến hóa gì lớn, ít nhất phụ nữ sẽ hông giống như dàn ông, xuất hiện cơ bắp hơn nữa cũng hơi
khống chế được ɖu͙ƈ vọng. Chỉ số thông minh cũng có thể đạt tiêu chuẩn.
Loại thịt biến dị này còn được xuất khẩu tới những căn cứ phụ thuộc Bách Hoa thành, mọi người đã
sớm ăn loại thịt biến dị nhập khẩu này.
Bởi vì được nhập khẩu cho nên giá cả rất đắt đỏ, không phải người của đại căn cứ thì cũng không mua
nổi, vì thế những thế lực nhỏ phân tán trong rừng rậm vẫn chỉ có thể ăn thịt động vật biến dị như
cũ.
Cho nên một đám người với vóc dáng cao lớn, lực lượng cường đại, nhưng đầu óc không được linh
quang.
Mà người trong Bách Hoa thành từ nhiều năm trước vẫn kiên trì ăn thịt nhân tạo, cho
nên một đám người vẫn giữ thân hình cân xứng còn lộ ra một cỗ trích tiên phiêu phiêu, rất dễ dàng
nhận biết trong đám người thân cao mã đại thô tráng như trâu.
Vì vậy, tuy rằng khí chất của Tiểu Bạc Hà âm trầm giống như nữ quỷ nhưng vẫn làm người thấy cảnh
đẹp ý vui như cũ.