sinh ra mài ra làm sủi cảo a, làm sủi cảo chay
cũng tốt a, về thịt thì không cần suy nghĩ rồi, phỏng chừng mỗi người ở đối diện đại phú hào này,
mỗi ngày đều thấy bộ rễ cùng cành hoa dây mây của Nhục Hoa mấp máy mấp máy cả đời đều không muốn ăn
thịt.
Mà có muốn ăn thịt cũng không có cách, ở băng thiên tuyết địa thế nào nơi nào có động vật để đi săn
chứ? Mặc dù có động vật xuất hiện cũng đều là động vật biến dị, ăn thịt của động vật biến dị không
biết có bị nhiễm bệnh độc gì không, mọi người thật vất vả mới bò lê bò lết sống thêm một năm ở mạt
thế này, cũng không muốn vì tham ăn mà vứt bỏ mạng sống của chính mình.
Có âm thanh vui sướиɠ truyền vào từ bên ngoài, Vân Đào đứng ở sau xích sắt bên cửa sổ nhìn tuyết
trắng bên ngoài cửa sổ, có thân ảnh của đám nhỏ đang vui sướиɠ chạy qua.
Sau đó hắn quay đầu lại, hít hít mũi, nhìn ra cửa phòng mở rộng, bên ngoài cửa phòng kia như một
khu rừng rậm nguyên thủy, An Nhiên đang chậm rãi đi đến, trong tay bưng hai bát sủi cảo nóng hầm
hập, còn bốc khói nghi ngút.
"Hôm nay tính chúc mừng chúc mừng sao?"
Vân Đào đi tới bên chiếc bàn ngồi xuống, lấy ra một chiếc khăn lau, lau mặt bàn, ý bảo An Nhiên đặt
bát trêи mặt bàn, hắn duỗi tay chuẩn bị lấy một miếng sủi cảo trong bát.
"Dùng đũa."
An Nhiên duỗi tay, chặn tay Vân Đào lấy ra một đôi đũa đỏ đưa cho Vân Đào, sau đó ngồi ở chiếc ghế
đối diện nhìn hắn ăn sủi cảo.
"Ngươi ăn chưa?"
Thấy An Nhiên gật gật đầu rồi chỉ ngồi không nhìn chằm chằm hắn, Vân Đào cười ôn hòa, dùng chiếc
đũa chỉ vào chiếc bát còn lại, hỏi An Nhiên: "Cái này là đưa cho Trần Triều Phát sao?"
"Ân."
An Nhiên lại gật đầu, nàng mặc một chiếc áo lông màu thúy lục, cổ cao, làm cho làn da vốn trắng nõn
của nàng trở nên rất tinh tế, nàng nhìn Vân Đào lên tiếng:"
"Còn không biết cách vách có phải Trần Triều Phát hay không đâu, đừng kêu như vậy."
"Xác định vững chắc là đúng, không cần hoài nghi."
Vân Đào vừa ăn sủi cảo vừa cười cười, biểu tình cũng không có bất luận oán giận gì, thật sự không
thể giải được, thật không giả, hắn rất thanh thản. An Nhiên ngồi đối diện với hắn, hai khuỷu tay
chống lên mặt bàn, nâng gương mặt, nhìn Vân Đào này hỏi:
"Thật kỳ quái, ngươi nói đi ngươi làm sao biết những việc lúc ta ở Tương thành?"
"Bởi vì ta là thật a."
"Nhưng mà Vân Đào ở cách vách kia cũng biết a, ngay cả Viện tỷ chết như thế nào hắn cũng biết."
"Chúng ta có thể hay không suy đoán ra, ở bên trong nhóm người của chúng ta còn có người của Trần
Triều Phát, còn có không ít người thay hắn thu thập tình báo, bằng không hắn không thể châm ngòi
mâu thuẫn giữa nhiều người như vậy được."
"Haizzz, có thể đúng là như vậy đi."
An Nhiên gật đầu, chưa nói đến việc bọn họ thật sự đã tra ra rất nhiều dư đảng của Trần Triều Phát,
nàng có chút phiền não, lại dựa về lưng ghế, nhìn Vân Đào, bĩu môi.
"Bất quá ta có thể khẳng định, đầu óc của Trần Triều Phát thật sự là có vấn đề, là một kẻ điên chân
chính đi."
Chỉ có kẻ điên mới 100% bắt chước một người, nhìn hai người này, biểu tình nói chuyện, thái độ
thanh thản, tư thái giơ tay nhấc chân, ngay cả phương thức tự hỏi tất cả đều giống nhau như đúc.
Mà cả điên trêи ý nghĩa phần lớn đều là một ít thiên tài, Trần Triều Phát cũng là một thiên tài
chân chính.
Ngay cả dị năng hắn đều có thể bắt chước được.
Hai vị Vân Đào này, dị năng giống nhau như đúc, đều là dị năng giả lực lượng.
Nghịch thiên như vậy, nghĩa là Trần Triều Phát có biến thành bộ dạng của người nào đều có thể cos
hoàn mỹ toàn bộ như một bản sao, hắn biến thành bộ dạng của Chiến Luyện có thể làm thân thể đao
thương bất nhập, hắn biến thành bộ dạng của Vân Đào, sức lực lớn đến nỗi có thể đẩy đổ một tòa nhà.