Tìm nhầm hướng cũng không quan trọng, quay đầu đi ngược lại hướng đông tìm kiếm là được, nhưng Chiến Luyện lại không nghĩ đến, tang thi càng ngày càng nhiều càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi cả chiếc xe đều bị chôn vùi, hắn cảm thấy đám tang thi lại nhiều thêm chút nữa hắn sẽ thành một cái vịnh giữa biển tang thi.
Cảnh tượng này hắn nghĩ thế là đủ rồi.
Trong khu trung tâm thương mại ở phía đông, An Nhiên, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà vẫn bị nhốt ở phòng thử đồ như cũ, Oa Oa lúc ngủ lúc tỉnh, khi tỉnh thì khóc, khóc thì phải ăn, thỉnh thoảng khi ăn xong rồi cũng không thèm đi ngủ, mà dường như cảm thấy chung quanh hết thảy đều mới lạ mở to mắt nhìn chằm chằm.
An Nhiên ôm đứa nhỏ trong khuỷu tay, cho nằm ngửa nhìn nhưng không được, phải bắt bế dựng dậy để nhìn, một khi mà An Nhiên cho nàng nằm thẳng ra nàng liền khóc.
Cũng không biết nàng mới lớn một chút như vậy, thân thể nho nhỏ cũng chỉ được 50cm, đầu nhỏ còn không ngóc dậy được, tại sao lại nhiều yêu cầu bắt bẻ như vậy?!
An Nhiên thật sự không nghĩ ra, suy nghĩ nguyên nhân chắc là đại khái tính nết của Oa Oa di truyền từ Chiến Luyện đi, Chiến Luyện cũng khá bắt bẻ, ví dụ như trong nhà đã trang trí tốt, cả ngày luôn nhớ nhớ thương thương cạy hết ra, muốn biến thành phong cách Trung Quốc...
Dấu vết hoạt động của mấy người làm tang thi bốn phía rất lâu không tiêu tan, mặc dù động tác của An Nhiên cùng Tiểu Bạc Hà đã cố sức cử động nhẹ nhất, Oa Oa cũng chỉ có ngẫu nhiên tỉnh dậy, cũng không quá ầm ĩ.
Nhưng trong biển tang thi tựa hồ có mấy con có thính giác dị thường nhanh nhạy, chỉ cần Oa Oa hừ một tiếng, có thể làm bọn chúng tỏa định phương hướng.
Cho nên 3 người An Nhiên vẫn bị nhốt trong đây.
Ở tầng 1 của trung tâm này, nơi nơi đều có thanh âm "hô hô" gọi của tang thi hết đợt này đến đợt khác, cục diện khốn đốn như vậy làm An Nhiên lại muốn suy nghĩ biện pháp để đi lấy mấy chiếc xe đẩy vật tư trong đại sảnh tầng 1.
Nhưng mà nghĩ đến, ngày thường đi từ cửa hàng trang phục này đến cửa siêu thị ngầm chỉ có mấy bước đi bộ, hiện tại có cả một biển tang thi đang tấp nập, phạm vi an toàn của An Nhiên chỉ có hai mét vuông, nàng phải làm như thế nào mới có thể lấy được mấy chiếc xe kia?
An Nhiên ngồi trong phòng thử đồ nhỏ hẹp, cho Oa Oa bυ" sữa xong, sờ sờ bỉm nhỏ đã đầy nước tiểu của Oa Oa, thở dài, nàng lấy bỉm ra khỏi ʍôиɠ nhỏ của Oa Oa, sau đó nhìn trái nhìn phải trong phòng xem có thứ gì có thể dùng bao ʍôиɠ nhỏ cho Oa Oa được không, nhưng chỉ có thể lại lấy bỉm mặc lại.
Như trước kia, mỗi lần Oa Oa đi tiểu ra tã giấy, An Nhiên đều đổi một chiếc mới, hành vi đó tại đây mà nói là việc xa xỉ cỡ nào a.
Cho nên các nàng không thể luôn ở trong phòng thử đồ nho nhỏ này được, phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài!!
Không vì ʍôиɠ nhỏ của Oa Oa suy nghĩ thì cũng phải vì dạ dày của Tiểu Bạc Hà chứ.
Vì thế An Nhiên nhìn Tiểu Bạc Hà đang đứng trước mặt mình hỏi:
"Tiểu Bạc Hà, ngươi có đói bụng không?"
An Nhiên hấp thu tinh hạch, không cảm thấy đói, nhưng Tiểu Bạc Hà không giống, tính tính toán toán thời gian, các nàng đã bị vây trong này vài tiếng đồng hồ rồi, không có đạo lý gì Tiểu Bạc Hà không đói cả.
Tiểu Bạc Hà để trần hai đùi, gậy treo quần áo thì cầm trong tay, thử dùng nó chọc một viên tinh hạch ở trong mảnh vườn, móc ở đầu cây gậy làm bằng kim loại, kéo ra vài cái lá cây màu xanh non, có một căn rễ quấn vào chiếc móc, nhưng chỉ quấn quanh mà thôi, thực vật có sinh mệnh không quan tâm đến chiếc móc bằng kim loại kia.
Nàng thành công gạt ra một viên tinh hạch, khuôn mặt chết lặng khom lưng nhặt tinh hạch lên, xoay người đưa cho An Nhiên, An Nhiên sửng sốt một chút, thế mới biết Tiểu Bạc Hà đang bận việc thay nàng nhặt tinh hạch.