"Ta mang ngươi tới nơi ta ở, trước tiên xem bệnh cho đứa nhỏ."
Hồ Trinh lại khóc, ôm đứa nhỏ trong lòng ngực, lắc đầu với An Nhiên, rồi dắt tay A Văn, nói với An
Nhiên:
"Chúng ta không đi, An Nhiên, đừng liên lụy tới ngươi, cảm ơn ngươi."
Nói xong, Hồ Trinh mang theo A Văn chạy mất, cảnh tượng vội vàng hoàn toàn không để thời gian cho
An Nhiên giữ nàng lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Hồ Trinh, An Nhiên nhíu mày có chút khó hiểu.
Cơn giận của Chiến Luyện vẫn chưa tiêu, cả giận nói:
"Đơn giản là bằng hữu của ngươi gặp gỡ tra nam, ngươi muốn mang nàng về không? Ta đi gọt tên cặn bã
kia!"
"Gọt a!" An Nhiên gật đầu.
"Nhưng trước tiên làm rõ tình huống rồi đi gọt hắn."
Khuyên can mãi Chiến Luyện mới đi theo An Nhiên trở về dọc đường đi, nàng nói với Chiến Luyện về Hồ
Trinh, chính là người bị ném ở bệnh viện lúc trước, lúc ấy chồng của Hồ Trinh hắn đã biến
thành tang thi ở trong
bệnh viện, nhưng giờ tại sao lại xông ra một người chồng cùng con trai nhỏ?
Những việc này An Nhiên không quá minh bạch, nàng còn chưa làm rõ được tình huống,
cũng không thể chỉ nhìn vào quen biết giao tình ở bệnh viện lúc mới mạt thế mà đón ba mẹ con Hồ
Trinh về được, nàng quá ghê tởm loại người như Tô Yên, chỉ sợ gặp phải một người như vậy, do đó khi
không biết rõ tình huống nàng sẽ không đón người về.
Rất nhanh, lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn được triệu tập tới, nghe An Nhiên nói về Hồ Trinh, hắn không
có chút ấn tượng nào, chỉ nói để đi tra xét, tra tới 2-3 giờ đêm mới quay lại, ngồi trong
phòng khách hội báo với An Nhiên:
"Đã tra rõ ràng, Hồ Trinh đi theo một đoàn đội người sống từ phía tây tới đây, đoàn đội kia vốn
dĩ không thuộc về căn cứ Thiên Viêm Sơn, sau vì không thể chịu nổi nữa, nửa tháng trước
đã di chuyển tới đây, vừa mới dàn xếp ở lại không bao lâu."
"Người chồng kia của nàng ở đâu tới?" An Nhiên quan tâm nhất chính là cái này.
"Nghe từ người trong đoàn đội kia nói, Hồ Trinh là người hắn mang về từ nơi khác khoảng hai năm
trước, sau ép buộc nàng làm vợ mình."
"Sống tốt không?"
An Nhiên nhíu nhíu mày, Hồ Trinh bị người ép buộc làm vợ, lời này làm An Nhiên rất không thoải mái,
phụ nữ là gì? Súc vật sao? tài sản tư nhân sao?
Nhưng mà ngoài Bách Hoa thành, tựa hồ càng ngày càng nhiều người đều ôm ý nghĩ như vậy, thật đáng
buồn chính là có không ít phụ nữ cũng cho rằng như vậy.
"Nghe nói việc bị đánh chửi rất thường xuyên."
Lãnh đạo của căn cứ Thiên Viêm Sơn trộm nhìn sắc mặt của An Nhiên, trong lòng đã có
bước đầu sắp xếp cho Hồ Trinh, bằng hữu của An Nhiên tất nhiên là phải hảo hảo bảo hộ, người đàn
ông kia cũng không thể để hắn gặp lại Hồ Trinh, vì thế hắn xin chỉ thị từ An Nhiên:
"Ngài có muốn làm gì người đàn ông này không?" "Làm gì không phải vấn đề ở đây?"
An Nhiên ngồi trêи sô pha, ngước mắt nhìn lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn: "Không khí của đoàn đội bọn
họ như thế nào?"
"Không khí của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, hiện tại thế đạo như thế này, chỉ cần không quá
khác người thì đều phù hợp với quy tắc tại mạt thế này."
Ví dụ như cường ép phụ nữ là điều bình thường ở mạt thế này a, nhặt phụ nữ vô chủ ở ven đường về
nhà, thường xuyên đánh chửi, nhưng không đến mức đánh chết, hay phụ nữ trẻ em không bán đi mà còn
cho cơm ăn, cho mặc quần áo sạch sẽ ở mạt thế đã là một người đàn ông cực tốt rồi.
Còn lại, kỳ thật cũng không tính là gì.