Hồ Trinh.
"Ta muốn mang ba mẹ con các ngươi rời đi, người đàn ông này muốn giết không? Ngươi muốn giết hắn
không?"
Trêи mặt Hồ Trinh đầy nước mắt, vì đại ma vương của Oa Oa mà biểu tình hoảng sợ vẫn chưa thu lại,
thoáng chốc như vậy, đầu óc không biết loạn như thế nào nghe thấy Trần Triều Cung hỏi nàng, muốn
giết người đàn ông này hay không?
Nàng ngây ngẩn cả người, giết hay không?
"Như vậy đi, hôm nay chúng ta sẽ không giết, chờ tới chừng nào ngươi nghĩ kỹ rồi thì tùy thời nói
cho ta biết."
Thấy bộ dạng không quyết đoán của Hồ Trinh, Trần Triều Cung hiểu rõ, tính tình Hồ Trinh này không
quyết đoán như An Nhiên, bởi vậy cũng có thể giải thích vì sao cùng may mắn sống sót tại bệnh viện
mà ba sản phụ chỉ độc một mình An Nhiên đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Kết cục của Trần Kiều khiến người thổn thức nhất, nhưng Hồ Trinh cũng thể sống như mong muốn.
Cho nên trong lúc Hồ Trinh ngây người, Trần Triều Cung quyết định không giết người đàn ông kia, mạt
thế là lò luyện, mỗi người gặp duyên pháp của mình, đứa nhỏ trong ngực Hồ Trinh đây là con ruột của
người kia, có thể Hồ Trinh cũng nghĩ cho đứa nhỏ của mình.
Tương lai có như thế nào để cho mẹ con Hồ Trinh tự thu thập tàn cục đi, tự rèn luyện mình đi.
Bên ngoài sân, An Nhiên đứng trong bóng đêm yên lặng lắc đầu, Hồ Trinh trước kia bộ dạng như thế
nào thì hiện tại vẫn bộ dạng đó, không trách sống ở mạt thế lại chịu uất ức như vậy!
Nàng quyết định mặc kệ người đàn ông kia sống hay chết, dù sao tương lai nếu để lại hậu hoạn
thì người chịu không phải nàng, đây là tự Hồ Trinh chuốc khổ cho mình thôi.
Sau đó, nàng thấy Trần Triều Cung đi vào phòng, trong giây lát người đàn ông bị kinh hạch kia lại
bò ra, té ngã trêи mặt đất, Trần Triều Cung đi ra, tới
bên người hắn, ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của người này nói:
"Ngươi đừng chạy, ta đã quyết định không giết ngươi, ta chỉ nói một việc, ta muốn mang Hồ Trinh
cùng hai đứa con trai của nàng đi, ngươi có đồng ý hay không?"
Không đồng ý chính là chết!
Người kia gật gật đầu, nhanh chóng gật đầu, mồ hôi rào rào chảy xuống: "Có thể, mang đi đi, ngài
mang đi đi, mang hết đi đi."
"Được rồi, ngươi viết cho ta một bức thư đoạn tuyệt quan hệ, từ đây về sau hai người sinh lão bệnh
tử gì cũng không có liên quan gì tới nhau."
Nói xong Trần Triều Cung quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn, người này
còn chưa phản ứng lại thì Ngô Thu Nguyệt đã khôn khéo đẩy người kia, thấp giọng trách mắng:
"Nhanh tìm giấy bút tới đây!"
Lúc này vị lãnh đạo mới phản ứng lại, cất bước chạy đi tìm giấy bút.
Không bao lâu, hắn đã tìm được giấy bút trở về phía sau còn có vài lão đại của thế lực tại khu 5
này, mấy người này nhìn thấy An Nhiên thì sôi nổi kính chào, đám người bị Oa Oa dạo chạy cũng chạy
về, giờ mới biết được đứa nhỏ hơn 2 tuổi kia là con gái của An Nhiên.
An Nhiên đã đi vào nhà Hồ Trinh, nhìn quanh toàn bộ căn phòng, bên trong chỉ có bốn bức tường, kỳ
thật nơi này cũng không quá khác biệt so với Bách Hoa thành lúc trước, ngay từ đầu trong
Bách Hoa thành nhà của bọn họ cũng không có gì, nhưng chậm rãi tích lũy, nhà bọn họ thêm
không ít đồ đạc gia dụng, làm cho cuộc sống trôi qua thoải mái sáng ngời.
Cho nên đứng trong nhà Hồ Trinh, An Nhiên cũng không nói gì, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Hồ
Trinh dắt tay A Văn còn ôm một đứa nhỏ trong ngực hỏi:
"Bệnh của đứa bé thế nào rồi?"