Lưu Tiểu Quyết, nàng ở lại Thiên Viêm
Sơn thì lão đại khu 5 sẽ không bỏ qua cho nàng, toàn bộ khu 5 sẽ không tâm phục khẩu phục
đối với sự lãnh đạo của Bách Hoa thành.
Cho nên Lưu Tiểu Quyết đưa Tô Yên tới căn cứ Võ Xuyên cũng đã xem như chút nhân nghĩa cuối
cùng của hắn với Tô Yên,
Quân sư của Bách Hoa thành đã từng phân tích về căn cứ Võ Xuyên, bọn họ từ trước tới giờ đã
thu nạp rất nhiều dị năng giả, cho nên chỉ cần bọn họ đoàn kết một lòng, trong khoảng thời
gian ngắn sẽ không có khả năng bị diệt.
Mà trong khoảng thời gian này, Tô Yên có
thể cố gắng tự lập, làm tăng dị năng của mình trong thời gian ngắn, chịu khổ một chút, nỗ lực
thêm một chút vẫn có cơ hội sống sót.
Cho nên có thể nói, mạt thế là một lò luyện, người nào dũng cảm đứng lên thì cơ hội sống sót nhiều
hơn, ví dụ như An Nhiên, nếu từ khi bắt đầu nàng chỉ lười biếng, tìm kiếm lỗi
tắt thì mạt thế sẽ dùng phương thức tàn khốc để dạy ngươi bài học.
Hiện tại, điều Tô Yên gặp đúng là như vậy. Sau khi nghe phụ thân nói xong, sắc mặt Tô Yên trắng
bệch, nàng dựa vào tường rồi trượt xuống mặt đất, không gật đầu cũng không đáp lại, nàng vừa
mới được đoàn tụ với phụ thân, nàng cho rằng chỉ cần đoàn tụ với ông thì ngày tháng trôi qua
sẽ không kém, cũng không tới mức như ở căn cứ Thiên Viêm Sơn phải ra ngoài làm việc.
Kết quả căn cứ Võ Xuyên này trị an lại kém
như vậy, sau đó, nàng còn không thể thoát ly khỏi việc ngủ với nhiều người đàn ông, nàng nhận ra
rằng ở Thiên Viêm Sơn còn tốt hơn.
Nhưng hiện tại muốn trở về thì về như thế nào a? Lưu Tiểu Quyết đã đi rồi!
Nàng không cự tuyệt Tô Viễn Sơn, phảng phất như trong lòng nàng, này đã trở thành
con đường duy nhất để đi.
Mà Tô Viễn Sơn đang thu thập hành lý, ghét bỏ nhìn thoáng qua Tô Yên, đây là con gái
của hắn, tư sắc không bằng một nửa của Tô Mị, hắn sợ Tô Yên đi tới bên kia cũng giống như mấy ả đàn
bà trước, có đi mà không thể trở về.
Kỳ thật Tô Viễn Sơn không nói, Đại Hổ đoàn bên kia nếu phụ nữ đi vào thường thường nâng ra
đều là thi thể, cho nên Tô Yên cũng không phải quá xinh đẹp, bị đưa vào đó, vận mệnh thật quá chông
gai.
Nhưng hắn đều có suy tính của mình, hắn tặng nhiều phụ nữ như vậy có thể tìm niềm vui cho
đám đàn ông bên trong Đại Hồ đoàn, tới thời điểm nhất định, bọn họ tốt xấu gì cũng không
xem công lao của hắn thì cũng xem khổ lao, mang hắn ra ngoài căn cứ Võ Xuyên đi.
Còn con đường tiếp theo phải đi như thế nào,
không phải đi về phía Bắc thì đi về phía nam, phía nam là lựa chọn của đại đa số mọi
người, nhưng hiện tại, thời tiết giá lạnh, con đường ở phía nam đã bị thực vật biến dị phá
hỏng, muốn đi tới Bách Hoa thành chỉ sợ phải đi đường thủy.
Cần phải mạo hiểm, tuyệt đối không thể ở lại đây chờ chết được.
Có rất nhiều người có cùng ý tưởng với Tô Viễn Sơn trong căn cứ Võ Xuyên, mỗi ngày trôi qua, cục
diễn đều trở nên mất khống chế, sau đó qua vài ngày tiếp theo, cục diện đã hoàn toàn vô
pháp khống chế.
Rất nhiều người muốn chờ thời tiết lạnh thêm một chút, tính linh hoạt của thực vật biến dị không
cao sẽ tìm cách ra ngoài, nhưng bọn họ lại xem nhẹ thời tiết càng lạnh, thực vật
biến dị không có đồ ăn, vì thế chúng không ngừng công kϊƈɦ vào căn cứ càng lúc càng lợi
hại.
Thường thường, gạch đá trong căn cứ sẽ bị
đâm thủng, một dây đằng to lớn như một thân cây đại thụ sẽ trồi lên từ dưới lòng đất, duỗi
ra những dây đằng đầy khe rãnh, gai nhọn hướng về nhân loại đang hốt hoảng chạy trốn.