Nhiên và khuôn mặt của Tiểu Bạc Hà,
Nhưng không quá 2s, hắn ôm đầu hô to lên, tròng mắt phảng phất như không chịu nổi áp
lực của hộp sọ, lồi ra bên ngoài, thoáng chốc, hai tròng mắt còn dính máu đã bị bài trừ ra khỏi hốc
mắt, rơi xuống mặt tuyết trắng.
An Nhiên nhìn về phía Tiểu Bạc Hà, Oa Oa thì đang nhảy ở trêи nền tuyết, chơi đùa dẫm lên chiếc
bóng của mình, mà vào lúc này, trong nhà bạt lớn phía sau người đàn ông có mấy người đàn ông nhanh
chóng chạy ra, vừa thấy đồng bạn đang ôm đầu lăn lộn ở mặt tuyết, tức khắc giận dữ, sôi nổi kêu gào
chạy về nhà bạt cầm binh khí.
"Đến tột cùng các ngươi là người nào? Sao lại khi dễ huynh đệ của ta?"
Có người đàn ông khoác một bộ da của động vật biến dị trêи người, tóc tai lộn xộn tựa như mấy năm
rồi không gột rửa, tức giận chỉ vào An Nhiên dò hỏi, sau lưng hắn đã có không ít người cầm vũ khí
lại chạy ra, có người hô: "Đội trưởng, đừng dong dài với các nàng, bắt lại, đùa chết rồi nói sau!"
Vì thế, còn không đợi An Nhiên trả lời, mấy người kia liền vọt lên, Tiểu Bạc Hà đứng ở bên người An
Nhiên, xoay tròn một cái, đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông xông lên đầu tiên,
người kia giờ một thanh đại đao, khí thế rào rạt xông tới.
Nhưng mới vọt được nửa đường hắn dừng lại, ôm đầu kêu to, ném vũ khí trong tay xuống, đau đến nỗi
nằm trêи mặt đất không ngừng quay cuồng.
Quanh thân hắn không ngừng có người vọt qua, có người đi về phía An Nhiên có người
vọt về phía Oa Oa, còn Bàn Tử đã sớm chạy xa, bỏ trốn, hét lớn:
"An Nhiên, ta nhường chỗ cho ngươi, cẩn thận đừng ngộ thương ta a." Giọng nói của hắn còn chưa dứt,
mặt tuyết dưới chân mọi người bắt đầu rung động rất nhỏ, động tác của bọn họ thoáng dừng lại, một
người phản ứng lại, vung đao vọt thẳng tới chỗ Oa Oa.
Nhưng chân chính lợi hại nguyên lai là đứa nhỏ này, không chờ mặt đất dưới chân nứt
ra, hắc ảnh nho nhỏ dưới chân Oa Oa kia đột nhiên giống như nước suối, ào ạt tỏa ra khói đen, khói
đen kia cấp tốc tạo thành hình một người bằng sương khói, bay về phía người đang vọt tới kia, không
tới 1s, người đàn ông kia đã bị cắt đứt yết hầu.
Nơi xa, có người trong mấy căn nhà bạt nghe động tĩnh ở nơi này, đi ra xem xét tình huống, cũng có
người nhanh chóng trốn về nhà bạt của mình, nơi này thực loạn, mỗi ngày đều có người đánh nhau đều
không có gì hiếm lạ đối với người ở đây.
Nên nói, kỳ thật toàn bộ Tiểu Chu thành này đều phi thường hỗn loạn, lãnh đạo của nơi này căn bản
không có nhiều năng lực đi quản lý những việc xấu này, mà càng tới gần vị trí của rừng rậm biến dị
thì càng nhiều người có năng lực, vì vậy xảy ra các trường hợp đánh nhau đến kinh thiên động địa,
mọi người cũng không hiếm lạ gì.
Bởi vì rừng rậm biến dị rất nguy hiểm, tuy rằng mọi người dựa vào sự bảo hộ của nó nhưng cũng sợ
mình không cẩn thận chọc giận những thực vật biến dị nguy hiểm kia, cho nên người không có năng lực
đều sẽ ở cách xa rừng rậm biến dị một chút.
Cho nên lúc Mộ Phong giết mấy người này, chung quy không có ai tới ngăn cản đôi bên, làm kinh động
bộ rễ biến dị dưới chân An Nhiên, nó phá băng chui ra, náo loạn bắt người trong phạm vi lớn.
Ngày thường, nhìn những cây cối kia như trong một khu rừng bình thường, giờ những chạc cây đang
giương nanh múa vuốt sinh trưởng, lan tràn khắp khu đất trống, cây cối quỷ di bắt đầu sinh
trưởng, những bông hoa kiều diễm bắt đầu nở nộ.