Chiến An Tâm nhíu mày, nàng không nhớ rõ, khi còn nhỏ nàng không hiểu chuyện, lúc ký ức trong đầu
hỗn loạn, nàng liền xóa loạn một hồi, cho nên hiện giờ không nhớ rõ, mình đã từng đốt phòng ở của
thủ lĩnh của một căn cứ.
Giọng nam kia lại trầm mặc, phảng phất như không muốn trả lời nàng, lại như không biết nên trả lời
nàng thế nào.
Hắn chỉ quen đi theo nàng, trừ bỏ đi theo nàng, hắn không còn nơi nào để đi, cho nên nàng có nhớ rõ
hay không với hắn mà nói hầu như cũng không có quá nhiều quan hệ.
Chiến An Tâm lại cảm thấy khó chịu, nàng duỗi tay, xoa xoa đầu mình, hỏi: "Tại sao ta lại cảm thấy
thanh âm của ngươi rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ được đã từng nghe thấy ở đâu, ngươi tên là
gì?"
"Mộ Phong."
Hắn trả lời nàng, rồi dường như không đành lòng thấy nàng buồn rầu như vậy, cho nên trầm ngâm trong
chốc lát:
"Ngươi muốn đi ra khỏi đây sao?" "Ừ."
Chiến An Tâm ngồi ở mép giương, lên tiếng, biểu tình có chút hoảng hốt, sau đó lắc đầu.
"Hiện tại không muốn." "Vì sao?"
"Ta tìm được thứ thú vị hơn."
Một tòa nhà gỗ nhỏ, một người đàn ông nhìn không thấy, cũng như do thám trong đầu cũng không được,
còn ký ức bị nàng xóa mất thì còn gì thú vị hơn cái này chứ?
Chiến An tâm quyết định ở lại tòa nhà gỗ nhỏ này, tạm thời không ra ngoài làm xằng bậy.
Giọng nam kia trầm mặc, làm bóng bên người nhìn Chiến An Tâm mười mấy năm qua, hắn cũng chưa
từng hiểu biết nàng rõ ràng hay những ý tưởng trong đầu cô nương này, thường nói lòng dạ
đàn bà như mò kim đáy bể, Chiến An Tâm chính là mười cái biển rộng.
"Này, Mộ Phong, ta muốn uống nước."
Chiến An Tâm ngửa mình ra sau, chống tay trêи giường, hai chân duỗi thẳng, nhìn căn
nhà gỗ trống rỗng.
"Ngươi có nước không?"
Không có người trả lời nàng, chiếc bóng phía sau nàng phai nhạt đi một ít, nàng đứng dậy, lại gọi
Mộ Phong vài tiếng, đá đá chân, còn nhặt quần áo trêи mặt đất lên, nhìn thoáng qua.
Này, vậy mà là quần áo trong phòng nàng!
Đến tột cùng tại sao người này có thể tự do ra vào rừng rậm biến dị như vậy, có thể lấy quần ào
trong phòng cho nàng từ dưới mi mắt của mẹ nàng? Náng khó hiểu nhìn trái nhìn phải, tràn ngập cảnh
giác, nói với hư không: "Hiện tại ta muốn thay quần áo đó? Nếu ngươi dám có mưu đồ gì với ta, ta sẽ
bảo ba mẹ ta làm chết ngươi!"
Vẫn không ai trả lời nàng.
Chiến An Tâm trực tiếp cởi ra quần áo trêи người, thay bộ quần áo sạch sẽ. Giọng nam kia vẫn không
vang lên, Chiến An Tâm cảm thấy dường như chỉ có một mình nàng ở trong căn nhà gỗ này.
Thật tức chết mà, nàng đi tới đi lui trong nhà gỗ, vừa thở phì phì vừa nghĩ, không được, sinh mệnh
là không ngừng đấu tranh, nàng phải tiếp tục, nàng không tin sẽ không lôi người kia ra ánh sáng
được!
Vì thế nàng ra khỏi căn nhà gỗ, xách váy đi về phía trước, nàng cứ đi về phía trước không biết bao
lâu thì bắt gặp một hồ nước.
Hồ nước chết này tất nhiên không thể uống, nước không được tinh lọc qua thì không thể uống.
Chiến An Tâm vươn ra đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ lên làn môi khô khốc, nàng xoay người đi nhặt củi, chuẩn bị
đánh lửa làm một chút nước cất.
Củi gỗ tìm được rồi nhưng còn đánh lửa, nàng đã từng nhìn thấy phương pháp ở trong đầu người
khác, nhưng khi thực hành thì thật sự quá vô vị cùng buồn tẻ, nàng ma sát cành cây đến
đau cả tay nhưng vẫn không tạo ra chút tia lửa nào.
Tức muốn chết!
Chiến An Tâm duỗi tay ném cành cây ra ngoài, rồi trực tiếp nằm tê liệt xuống mặt đất
bên cạnh hồ nước, nàng nghĩ hảo hán phải biết nhẫn nhịn thiệt thòi trước mắt, dứt khoát về nhà
ngoan ngoãn đi nhập ngũ thôi.