một chút, nếu An Nhiên để bọn họ đi giết đám giun biến dị lấy tinh hạch, vậy thì tạm thời làm bộ
dạng chút đi thôi, đợi đến lúc gặp phải bất luận nguy hiểm gì, chỉ cần kêu to chạy về phía An Nhiên
là được đi.
Nói xong, Bàn Tử quay đầu lại bắt đầu tổ chức người đi giết giun biến dị, mọi người tìm ít cuốc
xẻng búa linh tinh gì đó trong thị trấn, rồi cẩn thận đi vào vùng đất kết băng cẩn thận đào bới,
quả thực là có không ít giun biến dị nhảy ra.
Đám giun biến dị này đúng như An Nhiên nói, vừa mới trưởng thành, căn bản không khác nhau nhiều với
giun bình thường, cùng lắm thì lớn hơn một chút so với bình thường mà thôi, hơn nữa thời tiết rất
lạnh, sau khi bị đào
lên, thì chúng cứng đơ vặn xoắn lại thân mình, bị một búa bổ xuống thì thành máu me
nhầy nhụa a.
Trong thời gian một ngày, người của Bàn Tử quả thực thu hoạch khá nhiều, mỗi người trong nhóm dị
năng giả hệ thủy được phân một nắm tinh hạch không bao giờ lo lắng về sự thống khổ sau khi tiêu hao
dị năng quá mức nữa.
Mấu chốt là những người lão nhược bệnh tàn dựng đã từng cho rằng chính mình đều là trói buộc cái gì
đều không làm được, trong quá trình đào bới giết giun còn cảm thấy có thành tựu a, bọn họ vẫn luôn
đào từ ban ngày đến buổi tối, mấy chục người, khom lưng ở đồng ruộng kết băng đào đào tìm tìm, làm
cho những người không có dụng cụ cuốc xẻng búa gì đó đứng ở cạnh bờ ruộng tâm ngứa đến khó nhịn.
Đến buổi tối, Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện đi tuần tra càn quét một vòng lớn trở về,
đám người ở trêи đồng còn không chịu tan đi, làm Lạc Phi Phàm cả kinh vội vàng lôi kéo Chiến Luyện
đến bên người Vân Đào dò hỏi về những người này, đến tột cùng thì bị trùng tà gì.
Trong lúc Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đi ra ngoài tuần tra, thì Trương Bác Huân, Vân Đào, Lương Tử
Ngộ cùng Vương Uy, còn có một đứa nhỏ Hằng Hằng, cùng với nhóm quân nhân phụ trách việc báo động
cùng phòng thủ, khi được Lạc Phi Phàm hỏi, Vân Đào đầy mặt bất đắc dĩ nói, đây đều do An Nhiên để
Bàn Tử làm như vậy.
Ngay từ đầu Bàn Tử chỉ có lệ với An Nhiên, kết quả đám người kia thu thập được tinh hạch do chính
mình làm được, cả đám người giống như nghiện, không chịu đi nghỉ ngơi, thay phiên nhau dùng dụng
cụ, mệt mỏi thì lên bờ nghỉ ngơi, chưa đến lượt thì đứng ở bờ ruộng chờ.
Bọn họ có cái loại cảm giác, thấy mình giống như không giống trước đây, trước kia chưa từng làm gì
chỉ biết sợ hãi chạy nơi nơi trong cái mạt thế này, hiện tại có thể chân chính giết đám giun biến
dị này, đám người này mới đột nhiên phát hiện, a, nguyên lai mình cũng có thể làm được gì đó a!
"Nha, An Nhiên, không tồi nha, lực kêu gọi của ngươi mạnh như vậy."
Lạc Phi Phàm sau khi nghe xong Vân Đào nói, vừa vặn đụng phải An Nhiên đang đi xuống
từ xe chống đạn, nàng đứng tại chỗ cười cười với hắn. Chiến Luyện đẩy Lạc Phi Phàm ra, tiến đến
đón, ôm lấy đầu vai An Nhiên, cười thấp giọng nói:
"Ngươi làm không tồi, ta còn tưởng rằng ngươi tính cả đường đi che chở bọn họ tới phía Bắc đâu."
"Không a, sao có thể."
An Nhiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Chiến Luyện.
"Chốc lát ngươi có rảnh, thì làm cho họ thêm chút búa cuốc gì đó, ta thấy bọn họ rất tích cực,
không tồi, không cần đả kϊƈɦ bọn họ."
Ngoài ruộng kia đám giun có cấp bậc đều đã bị thực vật của An Nhiên ăn hết, tuy rằng thời tiết trở
lạnh, thực vật của nàng có chút lười, không sinh động như trước kia, hơn nữa tin tức ở cự ly xa
nàng cũng không tìm hiểu được, nhưng đó chỉ là thực vật ở phụ cận đây mà thôi, An Nhiên vẫn có thể
sử dụng được thực vật của nàng.