xuống xe nhìn thế núi bên trêи đường hầm, nghĩ Chiến Luyện còn không trở lại nàng làm sao bây giờ?
Nàng không có biện pháp đi tìm hắn, bởi vì điều kiện không cho phép. Rốt cuộc nếu nàng có đi thì
không phải đi một mình, khẳng định phải đem Oa Oa đi cùng, nhưng gió tuyết quá lớn, mà Oa Oa còn
quá nhỏ.
Nàng nghe nói bên Bàn Tử kia mấy ngày gần đây đã có vài đứa nhỏ đang phát sốt, bị cảm mạo, vì tránh
cho virut cảm mạo khuếch tán, Bàn Tử đã cách ly mấy đứa nhỏ đó, cho lên dưới trời đầy gió tuyết như
thế này ôm Oa Oa ra khỏi xe là một lựa chọn không sáng suốt.
Trong mỗi cái xe giường nằm phía trước, đều phát ra những âm thanh náo nhiệt, tiếng khóc tiếng la
hét của trẻ nhỏ, thanh âm nói chuyện của người già, của nữ nhân, hết đợt này đến đợt khác phá lệ ầm
ĩ, lại có mấy người đàn ông, đứng ở cách đó không xa hút thuốc.
An Nhiên cúi đầu vốn định đi qua đám đàn ông kia ai ngờ mấy người này nhìn sang, ánh mắt có chút
đáng khinh, nháy mắt mặt nàng lạnh lùng, trêи khuôn mặt tú lệ giờ ngạnh bang bang lên.
"Hi!"
Trong đó có một người đàn, mặt mũi bóng nhẫy ngón tay kẹp điếu thuốc, phất phất tay với An Nhiên.
Nàng không nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ, đôi tay đặt vào trong áo lông vũ, mắt lạnh lùng.
Thấy nàng không phản ứng, mấy người đàn ông kia lên vui cười lên, trong đó có một người chính là
tài xế lái xe Lưu Đông, thấp giọng mắng:
"Còn giả thuần khiết!"
"Không nhầm đi, rất lạnh lùng a, này thật sẽ mỗi người có thể "thượng" hay sao?"
Có người đưa ra nghi vấn, vài người bọn họ đều thuộc đội ngũ của Lưu Đông, phần lớn
đều là dị năng giả lực lượng, vật hợp theo loài những người này phỏng chừng tính tình không sai
biệt lắm giống Lưu Đông.
Nói như thế nào nhỉ, giữa đàn ông với nhau, kỳ thật cũng rất nhiều chuyện, không có việc gì làm
thích tụ tập với nhau thảo luận một chút về phụ nữ, nói nói, không biết như thế nào nói lên An
Nhiên là người có thuộc tính xe bus ai cũng có thể "thượng", vì vậy nó lưu truyền trong đội ngũ của
Lưu Đông.
Cho nên mấy người đàn ông này thấy An Nhiên xuống xe, lại một thân một mình đứng ở cạnh xe, hơn nữa
người thoạt nhìn không dễ chọc là Chiến Luyện không thấy bóng dáng đâu, nghe nói là đi thám thính
tin tức ở phía trước, cũng không biết có phải thực sự đi thám thính hay không có khi đã ném xuống
đám trói buộc này mà chạy trước rồi, cho nên những người này tự nhiên nổi lên tâm tư.
Nói thật, mạt thế mà, những người phụ nữ trong đội ngũ này của Bàn Tử, tròn tròn trĩnh trĩnh trắng
nõn sạch sẽ, thậm chí một đám người còn mặc quần áo chỉnh tể, không có bộ dạng mặt mày xám tro chật
vật bất kham, ở mạt thế làm gì có a.
Phóng nhãn trêи cả đoạn đường chạy nạn, những nữ nhân thế nhược, ai không đầy mặt ai
oán? Giống như đám đàn bà ở đây có chút biểu tình thỏa mãn như này thì rất ít.
Đặc biệt là An Nhiên, thật sự trắng nõn trong veo như nước, toàn thân tràn ngập sinh cơ, làm người
khác nhìn qua tâm tình đều tốt lên, cho nên đám đàn ông này vừa nghe nói An Nhiên ai cũng có thể
"thượng" đều động tâm, tính toán làm gì kia với An Nhiên.
Lương Tử Ngộ đang cảnh giới ở gần đó, nghe vậy, tựa hồ ý thức được mấy người kia muốn làm điều bất
lợi với An Nhiên, thì tiến lên hai bước, muốn đuổi mấy người đàn ông ăn nói lỗ mãng này đi, ai ngờ
vừa đi qua chỗ Vân Đào thì hắn duỗi tay ngăn cản Lương Tử Ngộ.
"Đào ca, An Nhiên có nguy hiểm."
Lương Tử ngộ bị ngăn cản cau mày nhìn về phía Vân Đào, hắn không quá lý giải vì cái gì mà Vân Đào
lại cản hắn.
Vân Đào cúi đầu, trầm giọng nói:
"Muốn ưng con giương cánh bay lượn thì không cần can thiệp quá nhiều, vài tiểu sâu này chính An
Nhiên có thể tự xử lý."